"Tam thúc?" Chu Lê đang ăn cơm thấy một nam tử đi vào cửa tiệm, đầu tiên là kinh ngạc, về sau cười rộ lên, buông chén đũa đi đón
"Tam thúc sao tới đây? Mau ngồi xuống, ăn cơm không, ngồi xuống ăn một chén nha?" Chu Lê tha thiết nói.
Thẩm Việt cười nhạt: "Không cần, ta mới vừa ăn xong."
Một bên Vương Hứa cũng đứng lên, cười nói: "Tam thúc không cần khách khí, mau ngồi mau ngồi."
Thẩm Việt nhìn phía Vương Hứa, lại thu hồi ánh mắt nhìn Chu Lê kế bên, hai người đều đồng loạt nhìn mình, bầu không khí này có chút quái dị.
Hắn đây là tới nhà đôi tiểu phu thê nào làm khách sao?
Hắn mím môi.
Vốn không định ngồi xuống, nhưng ma xui quỷ khiến mà vẫn đi đến trước bàn ngồi xuống.
Chu Lê thấy hắn ngồi xuống, tươi cười gia tăng: "Ta đi lấy bộ chén đũa tới."
Thẩm Việt muốn nói không cần, nhưng Chu Lê đã chạy tới hậu viện cầm đến
Trong lúc Chu Lê rời đi này, Vương Hứa nhiệt tình rót cho hắn ly rượu: "Tam thúc, tới, chúng ta uống ly rượu."
Thẩm Việt nhìn hắn, cười đến thong dong: "Đa tạ Vương đại ca, tửu lượng ta không tốt lắm, không thể cùng ngươi uống được"
Vương Hứa cho rằng Thẩm Việt khách khí, khuyên nhủ: "Tam thúc quá khiêm nhượng, đại nam nhân trời sinh tự có hai lượng tửu lượng, tới tới tới, trước nay ta còn chưa uống rượu cùng tam thúc, hôm nay đúng là cơ hội hiếm có đấy"
Chu Lê trở về, vừa lúc thấy Vương Hứa đang mời rượu, cầm chén đũa đặt tới trước mặt Thẩm Việt, cười nhìn Vương Hứa: "Vương đại ca, tam thúc là người đọc sách, hẳn là rất ít uống rượu, huynh cũng đừng khó xử thúc ấy."
Vương Hứa vỗ trán một cái, "Nga, đúng nga, người đọc sách giống nhau, đều không thích uống rượu." Hắn cầm ly rượu vừa mới rót cho Thẩm Việt lên uống một hơi, "Ta tự phạt một ly, nhìn ta không có nhãn lực này."
Thẩm Việt nói, "Vương đại ca rộng lượng," lại nhìn về phía Chu Lê, ý cười chuyển ôn hòa, "A Lê, viện trưởng đưa khế ước đã đi nha môn đăng ký cho ta." Nói, hắn liền từ trong lòng ngực lấy ra một phần giấy đã xếp ngay ngắn đưa cho Chu Lê.
Chu Lê tiếp nhận, mở ra nhìn, thấy trên khế thư so với lúc trước có thêm một dấu mực đỏ, tuy rằng nàng không biết chữ, nhưng cũng có thể đoán được, đây tám phần là đánh dấu đã đăng ký trên khế thư
Nàng nhìn khế thư này, ý cười thật sâu.
Thẩm Việt nhìn nàng vui vẻ, hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
Từ hoàng hôn ngày hôm qua tâm tình đã bắt đầu không tốt lắm, một chút này đột nhiên trở nên tốt hơn
Có số ít người cười đặc biệt có sức cuốn hút, hắn còn nhớ lúc trước, hắn đọc sách mệt mỏi, thấy muội muội hoặc làm nũng hoặc ngoan ngoãn cười với hắn, tâm tình đều sẽ tốt hơn
Chu Lê cười tươi, tựa hồ cũng có sức cuốn hút như vậy, giống một loại thuốc khiến người ta quên mất phiền não
Hắn không biết thuốc này đối với người khác có dùng được không, nhưng đối với hắn rất dùng được.
Hắn trong lúc vô tình liếc đến Vương Hứa......!Ước chừng đối với người khác cũng dùng rất được.
Bằng không Vương Hứa cười ngây ngô như vậy làm gì?
"A Lê, Vương đại ca thật vui vẻ cho muội, về sau muội có cửa hàng này, ít nhiều cũng được xem như bà chủ đó nha!" Vương Hứa thiệt tình nói
Chu Lê thật cẩn thận cất khế thư vào trong lòng ngực, nói một phen cảm tạ Thẩm Việt
Thẩm Việt lại nhìn vạt áo nàng, sau đó dời ánh mắt, lại tùy ý hàn huyên cùng Chu Lê vài câu, đột nhiên nói nhớ tới còn có chuyện khác chưa làm, liền vội vàng rời đi.
Chu Lê thấy người đi vội vàng, cùng Vương Hứa hai mặt nhìn nhau.
Mà Thẩm Việt đã bước nhanh đi đến trên đường cái, mặt hơi có chút nóng lên.
Khế thư được hắn cất trong người cả đoạn đường, hiện giờ lại bị Chu Lê cất trong người.
Cái này làm cho hắn cảm thấy thẹn thùng.
Chờ khi trở lại nhà thuê, uống ly nước lạnh bình tĩnh lại, mới tự trách hung hăng đánh đầu mình một chút
Luận bối phận, đó là chất nữ ngươi! Ngươi vì cái gì lại không khống chế được, còn suy nghĩ vớ vẩn đến loại chuyện khế thư dán trên người ngươi, rồi dán lên người nàng?
Đọc sách ngần ấy năm, nhét được cái gì trong bụng?
Thật sự nhục nhã văn nhân, không ra thể thống gì!
Đồ háo sắc, đồ háo sắc!
Bên này Thẩm Việt đang đau khổ tự xét lại, bên kia Chu Lê cùng Vương Hứa ăn cơm xong, lại tiếp tục làm việc.
Bàn ghế trong cửa hàng này thật sự quá mức cũ kỹ, có thể sửa chữa được cũng chỉ có hai ba cái bàn.
Chu Lê nghĩ thầm, trước khi nàng buôn bán, đồ cần phải mua còn rất nhiều.
Thời gian buổi chiều, Chu Lê liền đi dạo một vòng trên đường, trấn trên này tuy rằng đồ cần có đều có bán, nhưng màu sắc và hoa văn để lựa chọn kỳ thật không nhiều lắm, giá cả cũng có chút đắt.
Nàng đứng trước một cửa hàng bán chén đĩa nhìn nhìn, nghe một đại nương tới mua chén sau khi chọn lựa một lúc lại thầm nói: "Vẫn là chợ lớn trên huyện thành rẻ hơn, màu sắc và hoa văn cũng càng nhiều."
Chu Lê vừa nghe, huyện thành? Nàng lập tức tâm động.
Tuy nói địa phương của bọn họ phồn hoa không bằng những nơi tam châu năm quận kia, nam nữ trưởng thành cũng không phân biệt rõ ràng như vậy, nữ tử làm buôn bán, ra cửa họp chợ đều thập phần bình thường, nhưng nàng chưa bao giờ đi qua huyện thành, với một nữ tử gia mà nói,