Thẩm Việt đang vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào để nói cho qua lời của biểu muội, Chu Lê lại mở miệng trước
"Tam thúc, những cái đó đều là lời đồn đãi, giữa ta cùng Vương đại ca thanh thanh bạch bạch, thậm chí chưa bao giờ từng có tiếp xúc chân tay."
Nghe nàng nói xong, Thẩm Việt càng không được tự nhiên.
Hắn và A Lê tiếp xúc tứ chi quả thực nhiều, đến nỗi khiến người nổi giận
"Tam thúc biết." Thẩm Việt nhìn chằm chằm tường đất một bên ngõ nhỏ trả lời
Lúc này Chu Lê mới ý thức được cái gì, không khỏi âm thầm hối hận, vì sao nàng phải giải thích cùng Thẩm Việt? Dường như nàng rất sợ hắn hiểu lầm
Trầm mặt sau một lúc lâu, Thẩm Việt đang muốn mở miệng giải thích lời biểu muội nói, Chu Lê lại nói trước hắn một bước: "Tam thúc, không biết vì sao Ngô tiểu nương tử chủ động tới xin lỗi ta, vừa rồi ta xem, dường như nàng rất sợ thúc?"
Thẩm Việt không phủ nhận: "Là ta đi tìm nàng."
Tuy nói vừa rồi Chu Lê đã nhìn ra, nhưng đến khi nghe chính miệng hắn thừa nhận, vẫn chấn kinh một chút, Ngô tiểu nương tử thấy ánh mắt tam thúc, vì sao đều là sợ hãi: "Tam thúc thuyết phục nàng tới xin lỗi ta như thế nào vậy?" Chẳng lẽ đánh nàng? Bằng không sao lại sợ hãi đến vậy.
Nhưng Chu Lê biết tam thúc không phải người như thế
"Cũng không thuyết phục gì hết, ta chỉ nhắc tới ca ca đang làm trong nha môn kia của nàng."
"A?" Chu Lê không có ấn tượng gì đối với ca ca Ngô tiểu nương tử
Thẩm Việt giải thích nói: "Ca ca nàng hận nhất người khua môi múa mép, lúc trước, nương bọn chính là bị những người khua môi múa mép nói nàng không giữ phụ đạo, sau đó mới nhảy xuống sông, cho nên ca nàng nói nhà bọn họ không ai được nói những lời hoàn toàn không có căn cứ.
Nếu ai bị hắn biết, hắn sẽ đánh người đó, mặc kệ là tức phụ hay là muội muội."
Chu Lê hiểu rõ
Ngõ nhỏ lại là một trận trầm mặc.
Thẩm Việt lại lần nữa há mồm, nhưng lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, Chu Lê lại nói: "Tam thúc, chúng ta vẫn luôn đứng nơi này, vạn nhất lát nữa có người đi ngang qua......!Vẫn nên đi về đi."
Thẩm Việt gật đầu: "Ta đây đi trước."
Thẩm Việt nói xong, cũng không nhìn Chu Lê cái nào, hướng về đầu hẻm đi đến, chờ khi đi ra đầu hẻm, mới nhớ tới mình còn chưa giải thích lời nói kia của biểu muội đâu.
Nhưng hiện tại đi vòng có phải không tốt lắm không, nơi xa có người trong thôn đi lại, bị thấy thì làm sao bây giờ.
Rũ đầu nghĩ này nọ, không chút nào lưu ý con đường phía trước, "Phanh" một cái, đầu đột nhiên không kịp đề phòng đụng phải thân cây, đụng đến đau.
Hắn lui về phía sau một bước, ấn cái trán.
Phía sau truyền đến tiếng cười khúc khích.
Thẩm Việt theo bản năng quay đầu lại xem, nhưng thấy Chu Lê không biết khi nào đứng ở đầu ngõ, nhìn hắn bên đây, giờ phút này đang che miệng cười.
Thẩm Việt xấu hổ cười, quay đầu lại, ngay sau đó bước nhanh chân hơn rời đi.
Chu Lê nhìn bóng dáng đang hốt hoảng chạy kia, dần dần thu ý cười.
Vừa rồi là nàng cố ý không cho hắn cơ hội giải thích, mỗi lần hắn muốn mở miệng, nàng luôn lên tiếng đánh gãy.
Theo hiểu biết của Chu Lê đối với Thẩm Việt, hắn giải thích hơn phân nửa cũng là tìm lý do gì đó phủ nhận lời biểu muội, nếu biết hắn muốn nói như thế nào, cần gì phải để hắn hao tâm tổn sức phí lời
Nàng cũng không muốn nghe, rốt cuộc cũng không có nghĩa.
Thích nàng thì như thế nào, không thích nàng thì như thế nào, hắn trước sau vẫn là tam thúc.
Nhìn mặt trời nơi xa dần dần xuống núi, Chu Lê than một tiếng, không hề dừng lại, đi đến trong nhà
Những ngày kế tiếp, Chu Lê cũng chưa về thôn, cũng rất ít lại đối mặt cùng Thẩm Việt, chỉ ngẫu nhiên sẽ gặp ở trên đường, hai người cũng chỉ lễ phép chào hỏi một cái, liền vội vàng bước qua.
Ngày vẫn trôi qua giống như thường, nhưng tựa hồ có thứ gì đó không giống.
Có lẽ bắt đầu từ ngày đó, giữa bọn họ đã không giống như trước
Ngày này, Lý thị tới tiệm, nói lúa trong nhà phơi xong rồi, ở nhà nhàn rỗi nhàm chán, liền tới tiệm hỗ trợ.
Khi hoàng hôn, thấy khách vắng, mẹ chồng nàng dâu hai người bắt đầu quét tước vệ sinh.
Khi nói chuyện phiếm, Lý thị trong lúc vô ý nhắc tới Thẩm Việt.
"A Lê, con nói có lạ hay không, chỉ mấy ngày trước, cha mẹ biểu muội kia của Thẩm Việt tới, ta còn nghĩ, trưởng bối hai nhà gặp mặt, nhất định là đàm luận chuyện thành thân của hai người trẻ tuổi, cũng không biết sao, hai nhà cư nhiên lại không nói tác hợp"
Nghe được lời này, Chu Lê đang quét rác hãy còn sửng sốt.
Lý thị nói tiếp: "Cũng là ngày đó, một nhà biểu muội hắn đi rồi, ta thấy nương Thẩm Việt, thuận miệng hỏi khi nào uống rượu mừng, nương hắn nói với ta.
Nương hắn nói, Nhân Nhân không thích, không muốn gả cho Thẩm Việt.
Hỏi nàng vì sao không gả, con đoán cô nương kia trả lời như thế nào?"
Trong lòng Chu Lê căng thẳng, mặt ngoài lại làm bộ như không có việc gì, tiếp tục quét đất: "Trả lời như thế nào?"
"Nhân Nhân nói, nàng không muốn gả cho một nam tử không thích mình.
Nhìn xem, một cô nương nói cái gì thích hay không thích, thành thân cũng không phải đều như vậy sao." Lý thị cười nói, "Thành thân đều là do lệnh của cha mẹ, lời người mai mối." Nói xong, nhìn về phía Chu Lê.
Chu Lê không ngẩng đầu, chỉ là tốc độ quét rác càng thêm nhanh.
Lý thị dừng lại lau lau bàn tay, như suy tư gì.
Qua chốc lát sau, cố ý nói: "Nga, hình như ngày mai Thẩm Việt phải đi tỉnh thành tham gia thi hương, đi lần này nghe nói tới mùa đông mới về tới."
Cây chổi trong tay Chu Lê dừng một chút, nhưng thực mau khôi phục động tác, cười nói: "Vậy không chừng trước khi sang năm mới, thôn chúng ta sắp có thêm một cử nhân rồi"
Lý thị cũng cười một chút: "Con đúng là tự tin vào tam thúc quá"
Chu Lê chợt ngẩng đầu, Lý thị đã xoay người vén mành lên, đi về phía sau viện.
Không biết có phải ảo giác hay không, Chu Lê cảm thấy bà bà vừa mới nói, hình như không đúng lắm.
Chẳng lẽ bà bà phát hiện cái gì sao? Chu Lê đột nhiên hơi cảm giác có tật giật mình, nhưng nghĩ lại, nàng cùng tam thúc rõ ràng cũng chưa phát sinh cái gì
Nhưng lại giống như đã phát sinh cái gì.
Chu Lê thất thần trong chốc lát, nghĩ đến hắn sắp đi tỉnh thành, cũng không biết trên đường đi có thuận lợi không, nghe nói tới huyện muốn đi tỉnh thành còn phải đi thuyền qua sông, lũ định kỳ còn chưa qua, không biết có an toàn không.
Nhưng lại nghĩ, nàng lại chưa từng tới huyện thành, tam thúc người ta ngay cả kinh châu đều đã đi qua, còn sống một mình bên ngoài nhiều năm như vậy, làm sao lại yếu ớt như nàng nghĩ.
Những ý tưởng đó của nàng không chỉ dư thừa, mà còn vô cùng không may mắn.
Vội vàng hướng ra mặt cửa chắp tay, trong lòng âm thầm cầu nguyện Sơn Thần, phù hộ tam thúc ngày mai một đường thuận lợi, dự thi nắm chắc phần thắng
Lý thị vào trong viện, ở trong bếp rửa đậu, rửa trong chốc lát ngừng động tác tay lại, than nhẹ một tiếng.
A Lê năm nay mười chín, nếu không phải ở nhà mình chậm