Thẩm Việt rũ mắt, đối diện với gương mặt nổi giận đùng đùng của Chu Lê.
Chợt thoáng nhìn muội muội đứng ở cửa nhà chính, tò mò nhìn về phía bên này, vội không ngừng nắm tay Chu Lê, kéo người vào trong phòng.
Lại trở tay đóng cửa, “Khấu” một tiếng then cửa rơi xuống.
Thẩm Ngư đang gặm táo, bị một loạt động tác này của ca ca làm cho cả kinh quên cả nhai, chỉ ngốc lăng trừng mắt nhìn.
Nàng bắt đầu lo lắng cho A Lê, ca ca cao to, bộ dạng A Lê lại kiều kiều nhu nhu, đừng khi dễ chọc người ta khóc chứ.
Hừ, thật không nghĩ tới ca ca hư như vậy.
Sáng sớm đã nghe cha mẹ nói, ca ca khi dễ làm A Lê khóc.
Hôm nay bọn họ mới mang theo lễ vật đi tạ lỗi.
Trong phòng, Chu Lê ném tay Thẩm Việt ra: “Ngươi làm gì, có việc thì đi ra ngoài nói.” Nói xong liền đi kéo then cửa, lại bị Thẩm Việt ngăn lại.
“Muội muội ta ở trong sân, không phải nàng hỏi ta nói với cha mẹ cái gì sao, muội muội vẫn là tiểu cô nương, nghe phải không hay.”
Chu Lê ngẩng đầu, trừng đôi mắt hạnh nhìn hắn: “Vậy ngươi nói!”
Ánh mắt Thẩm Việt có chút trốn tránh: “Chỉ là...!ta nói rồi nàng đừng tức giận.”
Chu Lê đi đến trước án thư của hắn, cũng không chú ý, ngồi xuống: “Được, ta không giận, ngươi nói đi.”
Thẩm Việt lập tức một năm một mười, nói rõ tình hình hôm qua sau khi trở về nhà.
Chuyện là như thế này....
Hôm qua Thẩm Việt ôm Chu Lê đi tới cửa, sau khi Chu Lê bụm mặt khóc lóc chạy về nhà, Thẩm Việt gọi cha mẹ vào nhà, khóa cửa quỳ xuống trước mặt cha mẹ, liền nói:
“Cha, nương, đều là nhi tử sai.”
Thẩm Yêu cùng Ngưu thị ẩn ẩn nghĩ tới chút gì đó, nhưng ngày thường nhi tử rất là văn nhã thủ lễ, bọn họ thế nào cũng không dám tin.
“Ngươi cùng A Lê sao lại thế này?” Thẩm Yêu lạnh mặt hỏi.
Thẩm Việt gục đầu xuống, nhìn mặt đất trước người, làm như đang ăn năn hối hận: “Đêm qua con uống quá nhiều rượu, liền đi kêu A Lê mở cửa, A Lê không nghi ngờ người tam thúc như con, lập tức mở cửa cho con đi vào, con nhất thời hồ đồ, liền……”
Tâm Thẩm Yêu và Ngưu thị căng chặt.
“Liền……”
Tâm Thẩm Yêu và Ngưu thị đều bị treo lên vách núi cheo leo.
“Liền……”
Thẩm Yêu và Ngưu thị như vừa nhìn thấy vách núi sâu không đáy, chỉ cảm thấy lung lay sắp đổ.
“Liền...!cưỡng bức A Lê.”
Tâm Thẩm Yêu và Ngưu thị cùng rơi xuống vực, dập tan nát.
Ngưu thị như nghẹn hơi, thở gấp, ngã thẳng xuống giường phía sau.
Thẩm Yêu tức sôi máu, nhảy lên trước chỉ vào Thẩm Việt: “Ngươi ngươi ngươi, thật uổng là người đọc sách, lại làm ra việc phong lưu lang sói thế này, ngươi kêu chúng ta ngày sau làm sao đối mặt với cả nhà bên cạnh đây, A Lê người ta hôm qua mới định thân cùng Vương Hứa, tới buổi tối ngươi lại…… Ngươi ngươi ngươi…… Khụ khụ khụ”
Thẩm Yêu tức giận đến ho khan không ngừng.
Ngưu thị nằm thở trong chốc lát, bò dậy nói: “Ngươi thành thật nói cho nương biết, đến tột cùng là ngươi chủ động, hay là A Lê……”
Thẩm Việt lập tức ngắt lời nói: “Là nhi tử, nhi tử từ ngày đầu tiên nhìn thấy A Lê, đã thích A Lê, A Lê hoàn toàn không biết gì hết.
Đêm qua nhi tử uống say loạn tính, A Lê đã luôn mãi cự tuyệt con, người xem trên mặt con này, còn có trên lưng con này” Hắn chỉ chỉ dấu tay hồng hồng trên má, lại chuyển qua lưng vén áo lên, lộ ra một đoạn vết bầm dài.
“Hôm qua A Lê thống khổ giãy giụa, nhưng nhi tử có luyện võ, nhất thời không chống cự được liền…… Nhi tử tự biết đã tạo ra tội lớn, cha mẹ cứ trách phạt.”
Trong lúc nhất thời, trong phòng an tĩnh.
Thẩm Yêu duỗi dài chân thở ra một hơi, Ngưu thị lấy khăn ra lau nước mắt trên mặt.
Hai vợ chồng già đều biết nhi tử làm ra việc sai quá sai, có đánh có mắng cũng không thay đổi được gì.
Ngưu thị nói: “Ngươi nói ngươi, mấy năm nay tìm cho ngươi nhiều nữ tử như vậy, béo gầy, cao thấp, ngươi không nhìn đến một người, nương còn nói ngươi đọc sách đọc đến hồ đồ không gần nữ sắc, hoặc là học đoạn tụ gì đó theo mấy vị quan to hiển quý, không ngờ ngươi ba năm không sét đánh, vừa đánh lại như trời sụp đất nứt, núi cũng phải bị ngươi đánh sập.”
Thẩm Yêu tự biết cứ trách nhi tử cũng vô ích, khuyên bạn già một tiếng: “Hiện giờ có nói nữa cũng không thay đổi được gì, hiện tại cần phải nghĩ biện pháp sửa sai.”
Ngưu thị lau nước mắt sạch sẽ, Thẩm Yêu kêu Thẩm Việt đi ra ngoài nhà chính quỳ, Thẩm Việt không chần chờ, lập tức tự mình đi ra nhà chính quỳ xuống.
Ngưu thị và Thẩm Yêu hai người đóng cửa lại khoảng một canh giờ, cuối cùng là quyết định lập tức đến nhà Chu Lê cầu thân.
.......
Thẩm Việt nói với Chu Lê việc đã trải qua, cả người Chu Lê rụng rời, hai hàng nước mắt chảy xuống, làm ướt một mảnh thật lớn trên cổ áo.
Nàng cắn răng, gằn từng chữ một: “Ta sẽ không gả cho ngươi.”
Thẩm Việt vẫn cả kinh, nhìn về phía Chu Lê, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trên má còn treo hai hàng nước mắt trong suốt, tức khắc đau lòng không thôi, đi qua ôm nàng vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt v3 đầu nàng.
“Không sao, ta chờ nàng.”
Trong lúc nhất thời, Chu Lê khóc không thành tiếng, khóc đến cả người cũng mất hết sức lực, bất đắc dĩ nằm liệt trong lòng Thẩm Việt, mặc hắn ôm.
“Ngươi có biết hay không đây, ngươi làm như vậy, là đang tự hủy tương lai của ngươi.” Chu Lê đau lòng nói.
Thẩm Việt cười: “Nếu tiền đồ của một nam tử, cần phải dựa vào việc lấy vợ mới có được, vậy nam tử này thật sự vô dụng.”
Cửa sổ khép hờ, vừa vặn chừa lại một khe hở nhỏ, trong sân viện lại bắt đầu nổi tuyết lên, có gió tuyết thổi vào bên trong, vô số bông tuyết bay đến trên án thư, giống hoa dương liễu ngày hè.
Trang sách trên án thư bị thổi rung sàn sạt, gió xốc trang giấy lên, lộ ra trang lót bên trong, hai mắt Chu Lê đẫm lệ mông lung, ánh mắt rơi xuống trên trang lót kia.
Một cái tên, một bó hoa lê.
Dựa sát vào nhau.
Tên là Thẩm Việt, còn hoa lê, lại là hoa văn trên khăn tay của nàng.
Hoa văn đó là do nàng tự tay thêu lên, trên thị trường tuyệt đối không có bán.
Nước mắt Chu Lê càng chảy lợi hại hơn.
Đột nhiên, một trận tiếng đập cửa vang lên: “Thịch thịch thịch……”
Chu Lê cả kinh, vội rời khỏi người Thẩm Việt.
Ván cửa bị gõ chấn động: “Ca? Ca? Ca đang làm gì trong đó? Sao muội lại nghe A Lê khóc? Ca không được khi dễ người ta à nha.”
Thẩm Ngư ngồi ở trước cửa nhà chính đợi một hồi lâu, cũng đã gặm xong hai quả táo, Thẩm Việt và Chu Lê còn chưa ra, ẩn ẩn lại truyền ra tiếng khóc Chu Lê.
Nàng thầm nghĩ không tốt, sợ ca ca nhà mình đánh người ta ở trong kia, vội vàng chạy tới kêu cửa.
Bên trong cửa, Chu Lê móc khăn ra lung tung lau nước mắt, đứng dậy đi đến cửa, duỗi tay kéo then cửa, rồi lại dừng một chút.
Nàng không quay đầu lại, đưa lưng về phía Thẩm Việt: “Ngươi hiện giờ nói quan hệ giữa ta và ngươi thành như vậy, Vương đại ca ta cũng gả không được, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ ta sẽ đáp ứng ngươi.”
Nói xong, kéo then cửa, tông cửa xông ra.
Thiếu chút nữa đụng phải Thẩm Ngư đang đứng trước cửa.
Thẩm Ngư thấy vành mắt Chu Lê hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, tóc tựa hồ cũng có chút loạn, ngẩn ra một chút, lôi kéo Chu Lê hỏi: “Ca ta lại khi dễ ngươi hả?”
Chu Lê bị hai chữ “Khi dễ” làm nóng mặt, ngước mắt nhìn Thẩm Ngư một cái, thấy bộ dạng nàng ngây thơ, liền biết nàng nói khi dễ, chẳng qua là cãi nhau ầm ĩ, xô xô đẩy đẩy như các tiểu hài tử.
“Không có.” Chu Lê cúi đầu, chạy một mạch ra sân.
Một đường chạy về nhà, ba trưởng bối thấy nàng trở về, mới vừa rồi ngươi một câu ta một câu, bây giờ hoàn toàn an tĩnh, sôi nổi nhìn về phía nàng.
Chu Lê lập tức đi qua, trên mặt không có biểu tình gì, ngữ khí cũng lạnh như băng, nhìn Thẩm Yêu cùng Ngưu thị nói: “Yêu gia gia, Yêu bà bà, tơ lụa cùng bạc nén này các người vẫn nên mang về đi thôi, những điều tam thúc nói với hai người đều là hắn bịa chuyện, không có chuyện đó, Chu Lê ta ngay thẳng không sợ gì cả, cũng không sợ người trong thôn nói này nói nọ.”
Thẩm Yêu cùng Ngưu thị hai mặt nhìn nhau, trước khi bọn họ tới nhi tử đã dặn dò, tính tình A Lê hiếu thắng, nói bọn hắn không cần nhắc tới chuyện này, nhắc tới A Lê cũng sẽ không thừa nhận.
Vì thế, Ngưu thị đứng dậy giữ chặt tay Chu Lê, tươi cười nói: “A Lê, không phải như vậy, kỳ thật cả nhà chúng ta đều thực thích ngươi, trước kia không nghĩ ghép đôi ngươi cùng với Việt Lang, hiện giờ mới nghĩ tới, ngươi cũng biết, mấy năm nay chúng ta nói cho Việt Lang không ít cô nương, một người hắn cũng không ngó tới, nhưng hôm nay hắn muốn cưới ngươi, ta và cha hắn mới phản ứng lại, thì ra trong lòng Việt Lang vẫn luôn có ngươi.”
Chu Lê nói: “Yêu bà bà, người nhìn bối phận giữa hai nhà chúng ta đi, nếu thật sự thành có phải quá loạn hay không, huống hồ tam thúc là Giải Nguyên lang, đầu xuân sang năm sẽ phải vào kinh khảo thí, không chừng có thể đoạt được Trạng Nguyên Bảng Nhãn trở về, đến lúc đó là phong cảnh cỡ nào, trong kinh có biết bao nữ tử quan gia, luôn sẽ có một người lương xứng với tam thúc, A Lê chẳng qua là quả phụ đã gả cho người, thân phận thấp kém, thật sự không xứng với tam thúc.
Mấy thứ kia các người vẫn mang về đi thôi.”
Thẩm Yêu cùng