Đêm nay là đêm Noen rồi, các bợn tui chuẩn bị lên đồ đi chơi chưa nèk
Năm nay tui quyết tâm không đi nhà thờ Đức Bà nhan, nhớ có năm nào đó tui đi gần 3g sáng mới về tới nhà.
Năm nay vừa hết dịch chắc còn đông hơn nữa ó
Nói dong nói dài quá hii, túm lại là tui chỉ muốn chúc mọi người GIÁNG SINH AN LÀNH thoi
--------------------------------
Ngày hôm sau, gà gáy từng trận, mặt trời dần dần sáng rực.
Chu Lê từ trong mê mang tỉnh lại, bởi vì đêm qua uống rượu, hôm nay miệng khô lưỡi khô, đau muốn nứt đầu, nàng ấn huyệt Thái Dương ngồi dậy, tính xuống giường rót chút nước uống.
Giơ tay xốc chăn, rũ mắt xuống, liền ngẩn ra một chút.
Chăn này hình như không phải chăn trên giường mình?
Chăn hoa văn mây màu xanh tím, vừa nhìn liền thấy giống như là màu sắc và hoa văn nam tử sống một mình nào đó yêu thích.
Nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn khắp nơi, khi nhận ra đây là phòng Thẩm Việt, cảm giác say choáng đầu lập tức tiên tan toàn bộ.
Nàng ngốc lăng nhớ lại một chút.
Hôm qua Vương Hứa tới tìm nàng, nàng cùng Vương Hứa đi dạo bên ngoài, sau đó Vương Hứa rời đi, tâm tình nàng có chút phiền muộn, nhìn thấy một quán rượu, liền đi vào uống hai ly, sau đó……
Sau đó thì sao?
Nàng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một ít đoạn ngắn, hoặc là nàng bị người ôm lên, hoặc là một gương mặt rất không cao hứng, nàng giống như còn dựa vào một thân cây, mắng cho Thẩm Việt một trận, nhưng mắng cái gì?
Nàng nhíu mày, nhớ kĩ lại.
Hình như là mắng hắn lừa đảo, hình như Thẩm Việt kêu nàng thử xem, mà hình như nàng còn nói nàng dám……
“Nếu thử, từ giờ trở đi, nàng chính là người của ta.”
Lời này của Thẩm Việt, hỗn độn trong trí nhớ, cảnh hắn nắm cổ tay nàng kéo tới, đột nhiên nhoáng lên.
Nàng bỗng nhiên trợn mắt.
Cho nên vì sao nàng lại ở trong phòng Thẩm Việt?
Nàng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên kinh hãi, nhanh xốc chăn lên, cúi đầu nhìn xiêm y trên người, vừa nhìn xuống, tim nàng trực tiếp gia tốc.
Một bộ áo dài màu xám nhạt khóa lại trên người nàng, thân mình nàng nhỏ xinh, xiêm y này có vẻ quá dài rộng, vạt áo lỏng lẻo, ẩn ẩn lộ ra một đoạn trung y màu hồng phấn bên trong.
Trung y là của mình, chỉ là áo ngoài này, nàng từng thấy Thẩm Việt mặc qua.
Trong lúc nhất thời, chân tay nàng luống cuống, tâm tình phức tạp.
Nhớ trước khi nàng xuất giá, dưỡng mẫu Chu gia từng nói, không thường làm việc kia cùng nam nhân, ngẫu nhiên làm một lần thân mình sẽ đau.
Vì thế, nàng nhanh chóng xuống giường, đi dạo hai vòng ở trong phòng, thật ra thì…… không đau.
Nàng thở phào một hơi, hẳn không phát sinh việc đó.
Nàng đi đến cạnh cửa, kéo cửa ra, đập vào mắt chính là mặt trời trăng trắng mùa đông, trong viện vang lên tiếng giặt đồ.
Chu Lê nhìn qua, dưới tàng cây cam, Thẩm Việt đưa lưng về phía nàng, ngồi trên một cái ghế đẩu, trước người là một bồn gỗ, trong bồn có nước cùng y phục đã thấm ướt.
Tay phải hắn cầm cây chày lớn, đập đập y phục trong bồn.
Chu Lê đi qua, áo ngoài trên người thật sự quá lớn, vạt áo kéo trên mặt đất, đôi tay cũng bị giấu trong ống tay áo thật dài.
Tâm tình nàng giờ phút này thật sự một lời khó nói hết, đôi tay giấu trong tay áo, tùy ý nhìn chằm chằm chỗ khác nói: “Đêm qua sao ta ở trong phòng ngươi, còn khoác áo của ngươi nữa?”
Thẩm Việt không vội vã trả lời vấn đề của nàng, vừa đập đồ, vừa nói: “Ngày sau đừng lại uống nhiều rượu như vậy nữa.”
Chu Lê nghiêng đầu, nhìn về phía hắn, tầm mắt rơi xuống bồn gỗ, sửng sốt một cái chớp mắt, mới nhận ra, xiêm y Thẩm Việt đang giặt, lại là của mình.
“Ngươi……” Trong lúc nhất thời, nàng không biết nên nói cái gì.
Tuy nàng chưa nói ra, Thẩm Việt đã ngầm hiểu: “Đêm qua nàng uống nhiều, phun đầy cả người.”
Chu Lê nhớ lại một chút, hình ảnh trong đầu chỉ dừng lại ở khoảnh khắc hắn bắt lấy cổ tay nàng, chuyện phát sinh sau đó, lại không có một chút ấn tượng.
Nàng chần chừ, vẫn có chút lo lắng như cũ: “Ngoại trừ phun ra, có từng phát sinh chuyện khác không?”
Thẩm Việt dừng động tác, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Lê, trên mặt không có biểu tình gì, ngữ khí nhàn nhạt: “Có thể phát sinh chuyện gì?”
Mặt Chu Lê đỏ lên, cúi đầu xuống, bỗng nhiên nhớ tới lời hắn nói, hắn đã bị thương, đã không thể, nàng còn hỏi hắn như vậy, không khỏi có chút thương tổn tự tôn: “Không có việc gì thì tốt.” Nói xong liền chạy tới xốc tường vải lên, chui qua.
Thẩm Việt nhìn tường vải trong chốc lát, thực nhanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục đập xiêm y.
Nhớ lại đêm qua, hắn nói xong câu “Nàng chính là người của ta”, kéo nàng đến trong lòng ngực, một bàn tay ôm vòng eo nàng, một cái tay khác nâng cằm nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu, ánh mắt nàng mê ly lờ đờ say, cánh môi no đủ, cùng với hơi thở phát ra, đều quấy nhiễu đến suy nghĩ của hắn.
Đặc biệt là nàng cũng nói, nàng muốn thử.
Hắn do dự, chậm rãi cúi đầu, khi hai cánh môi chỉ còn cách nhau độ một tấc, bỗng nhiên ngừng lại.
Không được, nàng muốn thử, hắn lại không được làm như vậy.
Thứ nhất, bọn họ còn chưa thành thân, thứ hai, nếu bị nàng biết mình lừa gạt nàng, chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Chỉ là, hắn thật sự muốn hôn nàng.
Hắn buông tay đang niết cằm nàng ra, chậm rãi chuyển qua trên cánh môi nàng, nhẹ nhàng đụng vào một chút, cánh môi ấm áp mềm mại, giống một khối kẹo mềm thơm ngọt, làm đầu ngón tay hắn đều tê dại vì sự ngọt ngào này.
Tuy rằng hai năm trước hắn từng chạm đến khối kẹo mềm này, nhưng hôm nay, sau thời gian hai năm, hắn lại không dám.
Thẩm Việt thu hồi tay, cúi người, bế ngang nữ tử đang say rượu mơ màng lên, tính đưa về phòng.
Ai ngờ còn chưa đi được hai bước, nữ tử khó chịu liền phun ra.
Phun đầy thân nàng.
Thẩm Việt có chút bất đắc dĩ, âm thanh trầm thấp: “Chỉ là không gả được cho Vương Hứa thôi, hà tất uống thành như vậy.”
Thẩm Việt vốn dĩ muốn ôm Chu Lê về phòng nàng thay xiêm y, nhưng nghĩ lại, hắn không có chìa khóa cửa phòng bên kia, vì thế chuyển bước chân, ôm người vào trong phòng mình.
Thay cho nàng xiêm y của mình, sáng nay thức dậy mới đem đi giặt.
Chu Lê trở lại phòng mình, trước tiên thay xiêm y của Thẩm Việt ra, cầm đến cho hắn.
Lúc này hắn đã giặt xong xiêm y, đang phơi nắng trong viện.
Nàng nhìn xiêm y của mình, đang được Thẩm Việt vắt vắt, giũ giũ, treo lên dây.
Trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, đành dứt khoát không nói, ném xiêm y cho hắn liền đi mất.
Chu Lê ăn xong cơm sáng, mở cửa tiệm, lại là một ngày bận rộn.
Hôm nay cũng không biết là buôn bán quá đắt hay do đêm qua say rượu, cả ngày đầu óc đều choáng choáng nặng nề.
Tới hoàng hôn, đóng cửa trở lại trong viện, hôm nay không có tuyết, ngược lại hoàng hôn còn có chút ráng màu, bị ráng màu chiếu vào, Chu Lê bất chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt trắng xóa, về sau liền không còn tri giác.
Chỉ là trước khi mất hết ý thức, nàng mơ hồ nhìn thấy một nhân ảnh vọt tới cạnh nàng.
Chờ khi nàng lại mở mắt, đã ở trong phòng tối đen.
Nàng nương ánh lửa mong manh nơi đầu giường, nằm nghiêng nhìn một vòng khắp nơi.
Xác định là phòng mình, nàng mới có chút an tâm.
Nàng sợ mình lại đang ở trong phòng Thẩm Việt.
Chính lúc này, cửa phòng mở ra, Thẩm Việt bưng một chén thuốc tiến vào.
Ngẩng đầu nhìn phía trên giường, thấy Chu Lê đã mở mắt, cười nói: “Nàng tỉnh? Vừa lúc, không cần bóp mũi đổ thuốc.”
Chu Lê ngốc lăng, từ trên giường ngồi dậy: “Ta bị sao vậy?”
Thẩm Việt đi đến bên người nàng: “Nàng phát sốt, đã hôn mê một ngày một đêm.”
“Một ngày một đêm?” Trong ấn tượng của Chu Lê, từ nhỏ đến lớn nàng chưa có bệnh nghiêm trọng đến như vậy lần nào, ngoại trừ mùa hè hai năm trước bị cảm nắng.
Chu Lê thấy hắn ngồi vào mép giường của mình, tay trái cầm chén, tay phải cầm muỗng, múc một muỗng nước thuốc đen tuyền lên, đưa đến bên miệng thổi thổi trước, sau đó mới đưa qua.
Chu Lê sửng sốt một chút: “Tự ta làm đi.”
Thẩm Việt tránh tay qua một chút: “Vẫn để ta đi, không tin nàng giơ tay lên thử xem, nhìn xem tay còn chút sức nào không?”
Chu Lê quả thực nâng nâng tay, phát hiện không còn chút sức lực nào.
“Hôm trước nàng uống rượu, đêm qua lại sốt cao, hơn nữa nàng đã đến…… quỳ thủy, hai năm trước khi bị quỳ thủy, nàng đã hôn mê một lần, bị ta gặp được, lúc ấy ta còn nói, nàng bị huyết hư, kêu nàng chú ý một ít, không ngờ, nàng vậy mà lại chọn thời điểm trong người không tiện như vậy đi uống rượu.” Thẩm Việt nói, lại lần nữa đưa cái muỗng tới bên môi Chu Lê.
Chu Lê không nhúc nhích.
Thẩm Việt nhìn về phía nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, đang cắn môi chần chờ, đột nhiên liền nở nụ cười: “Hiện giờ cả Thẩm gia thôn đều là lời đồn giữa nàng và ta, loại