Hai người ôm nhau triền miên một lát, rốt cuộc không cam lòng buông ra xuống giường ăn cơm.
Cơm xong, trả phòng, hai người đi lấy ngựa trở về.
Khi trở lại cửa hàng đậu hoa ở Cam Thủy trấn, đã gần đến buổi trưa.
Chu Lê nghĩ nên ăn cơm trưa, lập tức bảo Thẩm Việt ở lại ăn cơm.
Thẩm Việt tự nhiên hết sức vui mừng.
“Muốn ăn cái gì?” Chu Lê đứng ở trước bệ bếp, nhìn nhìn mớ nguyên liệu hỏi Thẩm Việt.
Thẩm Việt đi theo phía sau nàng, nhìn bóng dáng đáp: “Tùy nàng.”
Chu Lê thấy nguyên liệu trong nhà tuy nhiều, nhưng mỗi loại đều chỉ có một chút, nấu riêng thì không thể tính là một món ăn, đột phát ra ý tưởng nói: “Không bằng chúng ta ăn lẩu ở trong sân đi.”
Thẩm Việt đều y nàng.
Thấy nàng nhặt các loại nguyên liệu vào rổ tính đi rửa sạch, Thẩm Việt vội đoạt lấy: “Để ta đi, mùa đông nước lạnh lắm.”
Chu Lê muốn nói, mình không đến nỗi yếu ớt như vậy, nhưng thấy Thẩm Việt ôm rổ kiên quyết không trả, bật cười lắc đầu: “Vậy được, ngươi rửa, ta đi chuẩn bị lửa.”
Chu Lê lấy ra một cái lò nhỏ, bỏ than vào lò nhóm lửa, đặt nồi đồng lên phía trên, bỏ mỡ heo vào, ớt khô, hành gừng tỏi đều bỏ vào một ít, chờ xào ra mùi hương, lại cho xương heo thịt gà vào xào một phen, lại đổ vào nước trong, đậy nắp nồi vào hầm.
Bên này, Chu Lê rảnh rỗi, liền đi chuẩn bị gia vị, hai người đều ở nhà bếp bận việc, mặt trời buổi trưa chiếu tia nắng vào cái viện không lớn này, nồi đồng mờ mịt khói trắng, cây cam run rẩy trong gió nhẹ, trong không khí toàn là mùi ớt cay cùng thịt hầm.
Thẩm Việt thường thường nhìn cô nương bên cạnh một cái, tâm như được lấp đầy.
Thức ăn trong nồi đồng nấu xong, Chu Lê bảo Thẩm Việt đặt nguyên liệu đã rửa sạch lên bàn trong sân, bày quanh nồi đồng, hai người bắt đầu ăn.
Lúc trước khi Thẩm Việt ở nơi khác, có đôi khi ăn tiệm với đám bạn cùng trường, cũng sẽ ăn loại lẩu này, nhưng những thứ đó, đều chỉ có thể xem như ăn ngon mà thôi, nhưng hôm nay ăn nồi lẩu này, trong lòng hắn, đây mới là mỹ vị nhân gian.
Hai người ngươi một đũa ta một đũa đưa vào nồi, Chu Lê thuận miệng nói: “Lát nữa ăn cơm xong ngươi sẽ trở về sao?”
Thẩm Việt “Ừ” một tiếng, “Không quay về nữa nương ta sẽ nghi ngờ,” dứt lời lại thêm một câu, “Tuy rằng ta thực không muốn trở về.”
Chu Lê nghe xong lời của hắn lúc này, nói dỗi: “Ban đầu sao ta không biết, miệng ngươi cũng biết nói lời dễ nghe như vậy, lúc trước ngươi đi học ở bên ngoài, gặp được nhiều mỹ kiều nương như vậy, có phải nói với bọn họ rồi luyện ra được hay không nha?”
“Nào có, ta đi ra thư viện bên ngoài là để đọc sách, nào có thời gian gặp mỹ kiều nương gì?”
Chu Lê mới không tin, đang muốn đáp lại hắn đôi câu, chợt nghe trước cửa hàng truyền đến một ít động tĩnh, tựa hồ là cửa tiệm bị mở ra, ngay sau đó, liền nghe được một âm thanh quen thuộc kêu: “A Lê?”
Hai người đang ăn đều cả kinh.
“Trời ạ, nương ta tới!” Chu Lê đè nặng giọng nói kinh hô một tiếng, “Làm sao bây giờ?”
Rồi sau đó, từ trước cửa hàng lại truyền đến một âm thanh quen thuộc khác: “Hôm nay sao A Lê không mở cửa hàng, có phải do sắp xuất giá không?”
“Trời ạ, nương ta cũng tới!” Thẩm Việt cũng hô một tiếng, đứng phắt dậy, “Không được không được, nếu nhìn thấy ta ở chỗ này, thế nào cũng mắng chết ta, trốn đi thôi.”
Nghe tiếng bước chân trước cửa hàng càng ngày càng gần, trong lòng Chu Lê hoảng hốt, nhìn khắp nơi xung quanh: “Có thể trốn chỗ nào chứ? Nếu không ngươi đi ra từ cửa sau sân bên kia đi?”
Thẩm Việt nói: “Ra không được, cửa bị khóa từ bên ngoài……”
“Vậy làm sao bây giờ?” Chu Lê nhìn nhà bếp một cái, “Nếu không trốn vào nhà bếp?”
Thẩm Việt chần chừ một lát, nghe tiếng bước chân nương mình cùng Lý thị, xoay người đi đến phòng mình: “Ta đi trốn trước, nàng xem ứng phó bọn họ.”
Thẩm Việt chạy nhanh như chớp, khoảnh khắc hắn đang vào phòng khép cửa lại, Lý thị cùng Ngưu thị xốc mành lên, đi vào trong viện.
Hai phụ nhân đang cười nói, giương mắt thấy Chu Lê, ý cười càng tăng lên: “Thì ra con ở đây a, kêu cả buổi sao không đáp.”
Chu Lê bịa chuyện nói: “Không nghe được.”
Lý thị nói, “Ta và bà bà tương lai của con đi họp chợ, đi ngang qua nên tiện vào xem,” ánh mắt rơi xuống trên bàn bên cạnh Chu Lê, thấy bày một bàn đồ ăn, mấu chốt là, có hai cái chén, không khỏi hỏi, “Đang có khách sao?”
Chu Lê vội lắc đầu: “Không, không có khách, chén con lấy dư.”
Lý thị thấy biểu tình Chu Lê nói chuyện quái quái, gương mặt lại phiếm hồng, đang lúc cảm thấy kỳ quái, liền thấy Ngưu thị bên cạnh đột nhiên đi đến cây cam bên cạnh bàn, gỡ xuống một cái áo khoác ngoài màu xám —— đó là vừa rồi Thẩm Việt vì để thuận tiện ăn, nên cởi ra, rồi thuận tay đặt trên chạc cây.
Tâm Chu Lê căng thẳng, véo véo ngón tay, đang muốn giải thích, liền nghe Ngưu thị cầm xiêm y hỏi nàng: “Là Việt Lang?”
Chu Lê nhanh chóng lắc đầu: “Không, không phải, xiêm y này là mấy ngày trước đây hắn để lại chỗ con, con thấy hôm nay thời tiết tốt, nên lấy ra phơi.”
Ngưu thị mới không tin đâu, nhi tử mình có đức hạnh gì, bà rất rõ, hồ nghi quan sát sân này một vòng, lúc này mới phát hiện, viện này của Chu Lê, cư nhiên là thông với viện nhi tử thuê, xem ra đúng như lời nhi tử lời, hắn thật sự trộm mơ ước A Lê người ta từ lâu rồi.
Bà dừng ánh mắt trên cửa phòng nhi tử, tiếp theo lập tức đi qua, Chu Lê vốn muốn cùng đi qua ngăn cản, nhưng hiển nhiên đã không kịp, Ngưu thị phanh một cái đá văng cửa.
Không bao lâu sau, Thẩm Việt liền bị nắm lỗ tai kéo ra ngoài.
Thẩm Việt cao hơn Ngưu thị rất nhiều, bị nương kéo lỗ tai, hắn chỉ phải cong thân mình, trong miệng nhịn không được kêu lên: “Ai da ai da, nương người mau buông ra, lỗ tai con sắp bị nắm rớt rồi.”
Thẩm Việt buồn bực trong lòng vô cùng, hình tượng của hắn trong lòng A Lê, cũng không biết biến thành hình dáng gì nữa.
Ngưu thị mắng: “Ta thấy ngươi căn bản không có lỗ tai, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Trước khi chưa thành thân không thể gặp mặt! Ngươi nhìn ngươi đi, có như vậy mà chờ không kịp? Còn trốn ở dưới giường, nào có bộ dáng người đọc sách?”
Chu Lê nghe Ngưu thị mắng, không khỏi cúi đầu, thầm nghĩ Ngưu thị có thể trách đến mình hay không, mắng nhi tử của bà quá lợi hại mà.
Ai ngờ một khắc trước còn đang lạnh lùng trừng mắt mắng nhi tử, ngay sau đó Ngưu thị liền đi tới giữ chặt tay Chu Lê, thấm thía nói: “A Lê con yên tâm, ta hiện tại liền mang tiểu tử này về, y theo tập tục, trước thành thân nhà trai trộm đi gặp nhà gái, phải mua cho nhà gái mua một bộ trang sức vàng hối lỗi, con chờ, ta lập tức kéo hắn đi mua.”
Chu Lê vừa nghe, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Không trách cứ nàng, ngược lại còn muốn mua đồ cho nàng sao? Tập tục này…… Có chút ổn nha.
Ngưu thị hấp tấp kéo Thẩm Việt đi.
Đám người đi rồi, trong viện an tĩnh lại, Chu Lê nhìn Lý thị một cái, mẹ con hai người bỗng nhiên cười khúc khích.
Chỉ là cười cười Chu Lê lại đỏ mặt.
Lý thị nói: “Xem ra hắn đối với con đích xác không tồi, lúc nào cũng không muốn rời xa con.”
Chu Lê rũ đầu hờn dỗi một tiếng: “Nương, đừng nói nữa.”
Mà bên kia, Thẩm Việt bị kéo một đường trên đường cái, đi đến nơi bán trang sức, lập tức liền chọn mua một bộ trang sức, trên đường về thôn, Ngưu thị còn nhắc mãi: “Cũng chỉ còn thời gian mấy ngày, con cũng đừng nóng vội nhất thời này, chờ các ngươi thành thân, ta ước gì hai đứa mỗi ngày đều dính vào một chỗ, như vậy ta mới sớm ngày ẵm cháu.”
Thẩm Việt mím môi, không nói tiếp.
Mà Ngưu thị dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, dừng bước chân, từ trong lòng ngực lấy ra cái chai: “Cái này, là vừa rồi khi nương mới đi dạo phố mua ở hiệu thuốc, con cầm đi.”
Thẩm Việt nhận lấy, mở nút bình ra đưa đến dưới mũi ngửi ngửi: “Đây là cái gì?”
Ngưu thị liếc mắt nhìn khắp nơi một cái, thấy không ai, tiến đến trước mặt nhi tử, thần bí nói: “Từ hôm nay con bắt đầu ăn đi, mỗi đêm một viên, bảo đảm đêm đầu tiên tân hôn, một phát trúng đích.”
Thẩm Việt nhất thời cạn lời.
Ngưu thị thấy nhi tử biểu tình không vui, liền nói: “Con đừng trách ta nhiều chuyện, ta coi dáng dấp A Lê