Lúc hừng đông, Chu Lê đột nhiên tỉnh lại, vừa mở mắt, đối mặt với một đoạn trung y lụa đỏ, cùng với mảnh ngực tráng kiện nửa kín nửa hở trong trung y.
Bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ, bịch, bịch, bịch, từng cái từng cái.
Bên ngoài sân truyền đến một trận tiếng gà trống gáy sáng, cùng với tiếng Lý thị cho gà ăn, tựa hồ còn có tiếng chổi quét trên mặt đất.
Chu Lê sửng sốt một cái chớp mắt mới phản ứng lại, nàng thành thân rồi, gả cho Thẩm Việt, vào ngày hôm qua.
Bất quá, nàng rõ ràng nhớ đêm qua khi nàng ngủ, còn cách Thẩm Việt rất xa, như thế nào sáng nay lại ôm thành một khối?
Người ôm lấy nàng bỗng nhiên giật mình, Chu Lê cảnh giác, chợt nhắm mắt lại.
Ngay sau đó Thẩm Việt tỉnh lại, hắn hơi hơi rũ mắt, liền thấy Chu Lê gối lên cánh tay mình.
Nắng sớm mờ mờ, xuyên qua vách song cửa sổ bằng giấy trắng rải tiến vào trong, thông qua màn lụa hồng, quầng sáng biến thành màu phấn nhàn nhạt đánh trên mặt nàng.
Nàng nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích, nghĩ chắc vẫn chưa tỉnh.
Sáng sớm người gặp được đầu tiên, chính là tân nương của mình, chóp mũi cũng là mùi hương nhẹ trên người nàng, nhiệt độ cơ thể giao hòa, Thẩm Việt chỉ cảm thấy mỗi một lỗ chân lông trên người đều thoải mái vô cùng, tâm cũng bị lấp tràn đầy.
Màn lụa hồng bị gió thổi động, giống hồ nước gợn sóng, quang ảnh trên mặt Chu Lê cũng lay động theo, khi thì xuống chỗ vạt áo, khi thì về lại trên má.
Thẩm Việt mới đầu cũng không chú ý tới cái gì, theo quang ảnh lên xuống, hắn tùy ý liếc nhìn một cái, liền thoáng nhìn thấy vạt áo Chu Lê không biết khi nào đã bị mở ra phân nửa.
Một mảnh trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, nhìn qua còn mềm mịn hơn thạch đậu vừa mới làm, hắn không khỏi nuốt nuốt nước miếng, cổ họng lăn lộn một chút, nơi nào đó mới dịu dịu được hồi sáng sớm, giây phút này lại ngẩng đầu ở trong chăn.
Hắn sống hai mươi mấy năm, chưa từng có thân cận với nữ tử nào, cho dù đi học ở chốn phồn hoa mấy năm nay, hắn cũng vẫn luôn giữ mình trong sạch.
Từ hai năm trước hắn về đến quê nhà, quen biết Chu Lê, từ lần đầu tiên bọn họ dắt tay nhau, hắn liền biết, mình lạc vào rồi.
Chìm vào trong cảm xúc hết sức kỳ quái này, hắn yêu thích mỗi một lần đụng chạm vào nàng, hắn không ngừng giãy giụa giữa luân lý đạo đức cùng rung động không chịu khống chế, cho đến sau đó, hắn không bao giờ còn là tam thúc của nàng nữa.
Hơn hai mươi năm không chạm vào nữ tử, hiện tại kiều thê ở bên cạnh, hắn bắt đầu cầm thú nghĩ đến chuyện chưa hoàn thành đêm qua, nhưng lại nghĩ, A Lê còn đang nổi nóng, vẫn là thôi đi.
Ta nhẫn.
Nhưng tay vẫn là không tự giác nâng lên, vỗ khuôn mặt Chu Lê một chút.
Dẫn tới Chu Lê nhịn không được nghiêng mặt, nhăn mày lại.
Thẩm Việt cả kinh, vội rút tay về, thừa dịp Chu Lê còn chưa mắt, nhanh chóng rút cánh tay trái đang bị nàng gối đầu ra, lăn xuống giường, màn lụa hồng bị hắn vùng, "Xẹt" một tiếng, rách.
Cánh tay trái bị gối đã tê rần, chống một cái liền mềm ra, cả người đều bò trên mặt đất.
Thẩm Việt nghĩ, không có tân lang nào chật vật hơn hắn được......
Chu Lê làm bộ không nổi nữa, mở mắt ngồi dậy, liền thấy Thẩm Việt quỳ dài trên mặt đất, đang lúng túng bò dậy.
Nàng làm như mới tỉnh, xoa xoa mắt: "Sao ngươi ngủ dưới đất?"
Thẩm Việt cuối cùng đứng lên, nhanh chóng liếc nhìn tức phụ một cái, nghĩ đến bộ dáng tức phụ tức giận đêm qua, liền nói ngay: "Ta ta ta không ôm nàng."
Nói xong, quay đầu chạy đến cửa, đang muốn kéo cửa đi ra ngoài, nhưng nghĩ đến còn chưa mặc áo khoác, tay mới đặt trên then cửa bỏ thõng xuống dưới, nhưng cũng không lập tức xoay người, cứ đứng đối mặt với cửa như vậy.
Chu Lê thấy hắn như thế, che miệng cười trộm, tiếp theo nghiêm giọng nói: "Nhanh mặc xiêm y rửa mặt, ngươi đứng như vậy, nếu để nương biết, còn tưởng rằng ta đang phạt ngươi úp mặt vào tường hối lỗi nữa."
"Nga." Thẩm Việt thành thành thật thật đi đến mép giường, bắt đầu mặc xiêm y.
Khi Chu Lê đang buộc đai lưng, hắn đã mặc xong rồi, đi đến trước giá rửa mặt, bưng chậu rửa mặt lên: "Phu nhân chờ ta, ta đi lấy nước ấm tới."
Chu Lê ừ một tiếng, Thẩm Việt liền cầm chậu đi ra ngoài, khi đi ra ngoài nhân tiện giữ cửa lách qua.
Đi đến trong viện, Ngưu thị cho gà ăn gần xong thấy nhi tử, lập tức chạy qua đây, cười khanh khách ngăn hắn lại, nhỏ giọng hỏi: "Con trai con trai, đêm qua như thế nào?"
Thẩm Việt bất đắc dĩ nghiêng người liếc mắt nhìn nương hắn: "Nương, người có thể đứng đắn một chút hay không, trước đây sao con không phát hiện lưỡi người dài như vậy." Nói xong, vẫn mang theo chậu gỗ đi nhà bếp múc nước.
Ngưu thị nhìn bóng dáng nhi tử, xí một tiếng.
Đây còn không phải đêm qua bò trên cửa sổ nghe lén, không nghe ra cái gì hay sao.
Thẩm Việt mang nước vào phòng, Chu Lê đã ngồi ở trước gương trang điểm chải đầu.
Chu Lê nghiêng đầu, để tóc đen như thác nước qua một bên, chậm rãi xử lý, nhưng tóc lăn một đêm trên giường, có chút rối, nàng hơi dùng sức chải, chải đến đau da đầu, không khỏi nhăn mi lại.
Nàng đang cùng tóc phân cao thấp, bỗng nhiên, một bóng dáng bao phủ lấy nàng, lược trong tay cũng bị cướp đi.
Nàng kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy Thẩm Việt không biết khi nào đã đi tới phía sau.
Thanh âm hắn ôn hòa, cho người ta cảm giác tựa như nắng sớm mùa đông chiếu vào trên da thịt: "Ta giúp nàng." Nói, liền hợp tóc nàng đến sau lưng nhẹ nhàng chải chải.
Chu Lê nhìn về phía gương, chỉ thấy nam tử phía sau rũ mắt, động tác trên đỉnh đầu vô cùng mềm nhẹ, gặp được chỗ bị thắt, hắn sẽ dùng tay trái nắm chỗ tóc kia lên, dùng cây lược gỗ chải xuống từng nhịp từng nhịp, chờ hoàn toàn chải xong, mới tiếp tục chải chỗ khác.
Toàn bộ quá trình dường như xử lý vật phẩm gì dễ vỡ.
"Vừa rồi hình như ta nghe thấy nương gọi ngươi lại hỏi chuyện, bà hỏi cái gì?" Chu Lê đùa nghịch những món son phấn đó, tùy ý hỏi.
Thẩm Việt liếc mắt nhìn vào gương một cái, lại vội thu hồi tầm mắt: "Không có gì."
Chu Lê là người từng trải, nào có không rõ: "Bà chỉ định hỏi tình hình chúng ta đêm qua, ngươi nói như thế nào?"
"A?" Thẩm Việt hiện lên một tia hoảng loạn, "Ta nửa chữ cũng không trả lời, còn nói bà một hồi." Lại nghĩ đến cái gì, tiếp tục nói, "Nếu ngày sau bà ở trước mặt nàng hỏi những chuyện này, hoặc là hỏi tôn tử gì đó, nàng không cần để ý tới bà."
Nói xong, Thẩm Việt cầm lấy dầu bôi tóc một bên, để dưới mũi ngửi ngửi, hương hoa hồng, mở nút bình ra đổ một chút ở trên tay, xoa đều, bôi lên trên tóc dài.
Chu Lê thấy thủ pháp hắn còn rất thuần thục, vừa định chất vấn đôi câu, cổ chỗ liền cảm nhận được một đôi tay nóng rực, không ngừng trượt xuống dưới.
Chu Lê cảm nhận được một trận ngứa ngáy, đang muốn đẩy Thẩm Việt ra, Thẩm Việt đã vòng đến trước người nàng, cúi người xuống, hơi thở hắn khiến người xao động: "Phu nhân, đêm qua ta ngoan như vậy, sáng nay lại giúp nàng chải đầu, có khen thưởng gì không?"
Thanh âm hắn thực nhẹ, mang theo chút ủy khuất, trong ủy khuất lại mang theo chút mê hoặc.
Gương mặt Chu Lê nóng lên, giật bắn cả người, hộp phấn mặt trong tay run lên, rớt xuống mặt đất, dường như đất bằng nở ra một mảnh hải đường.
Hải đường cuối cùng chịu không nổi mê hoặc của gió xuân, thẹn thùng cúi đầu, thanh âm mềm nhẹ uyển chuyển: "Khen thưởng gì chứ?"
Thẩm Việt thấy nàng không cự tuyệt, duỗi tay giữ chặt một bàn tay nàng đưa đến chỗ nọ, dán bên tai nàng nói: "Chỉ một nén nhang......"
Mặt Chu Lê đỏ như muốn nhỏ máu, vốn định rút tay, nhưng khi tay đụng tới chỗ nóng bỏng kia, không biết là si ngốc