Mới vừa rồi bọn họ nói quá nhập tâm, cũng không chú ý Chu Lê cùng Ngưu thị đã đến.
Mọi người thấy bọn họ, đột nhiên đồng loạt im lặng.
Rốt cuộc nói xấu người khác trước mặt người nhà họ là không tốt.
Chu Lê tay chống eo, ưỡn bụng, ánh mắt bình tĩnh đảo qua đám người, bầu không khí nhất thời xấu hổ lại an tĩnh quỷ dị.
Bỗng nhiên, Chu Lê cười nhạt: "Người bên ngoài quan tâm tướng công nhà ta như vậy, A Lê ở nơi này cảm tạ mọi người.
Chỉ là ở chỗ này nói cũng không thú vị bao nhiêu, không bằng chúng ta làm trò chơi đi!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai nói tiếp.
Chu Lê lại nói: “Là như vầy, chúng ta cùng đánh cuộc.”
Một phụ nhân trong đó nói: “Cái gì đánh cuộc?”
Chu Lê nói: “Đánh cuộc tướng công nhà ta có bình an trở về hay không.
Nếu các ngươi thắng, ta cho các vị hiện giờ đang ngồi ở đây, mỗi người mười lượng, còn nếu ta thắng, chờ lúc tướng công nhà ta trở về, ta cũng không cần bạc của các ngươi, ngay cửa nhà chúng ta có một cây bách, tới mùa đông lá rụng đặc biệt nhiều, các ngươi mỗi người luân phiên tới hỗ trợ quét một ngày đi.”
Ngưu thị ở bên cạnh âm thầm kéo kéo ống tay áo Chu Lê.
Bà ít nhiều cũng có chút đau lòng bạc, mỗi người mười lượng đấy! Tuy rằng bà tin tưởng chắc chắn nhi tử sẽ bình an trở về.
Chu Lê thấy không ai đáp lời, lần thứ hai quan sát một vòng: “Thế nào, đánh cuộc không?”
Mười lượng bạc đấy, dụ hoặc cũng không nhỏ.
Ngô nương tử lúc trước cùng Chu Lê bán đậu hoa ở bờ sông dẫn đầu đáp lời: “Đánh cuộc, cùng lắm thì chỉ mất một ngày quét lá cây thôi.” Huống chi, tin tức Thẩm Việt bị cuốn vào án lộ đề nàng nghe thấy, được truyền ra từ con đường chính thức đấy.
Mọi người thấy Ngô nương tử mở miệng, mới vừa rồi lại thấy nàng nói chắc chắn rõ ràng như vậy, nghĩ chắc không thể giả được, lập tức có bốn năm người đồng ý.
Mấy người còn lại ngày thường chỉ thích xem náo nhiệt thôi, không muốn đắc tội ai, nháo nhào mượn cớ rời đi.
“Tốt lắm, nếu mọi người ở chỗ này đã chắc chắn rồi, vậy chúng ta vỗ tay ước định đi.” Nói, giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài.
Ngô nương tử từ trước đến nay không đối phó nổi Chu Lê, đi tới đánh tay đầu tiên, mấy người khác thấy nàng đánh, cũng làm theo.
Định ra như thế xong, Chu Lê lại không muốn thấy bọn họ nữa, ra bên ngoài một chút rồi, quá nóng, đứng lâu rồi chân cũng có chút đau, liền nhờ Ngưu thị đỡ nàng đi trở về.
Về đến nhà, Ngưu thị đỡ nàng vào phòng, cho nàng nằm nghỉ ngơi.
“Con hà tất đánh cuộc cùng bọn họ, mấy người này ngày thường hay thích nói xấu người khác.” Ngưu thị vừa nói, vừa đi qua bàn bên cạnh rót cho nàng ly trà bạc hà.
Chu Lê nhận trà bạc hà uống một ngụm nói: “Nương, việc quan hệ đến danh dự Việt Lang, con không hy vọng khi chàng không ở nhà, có người chửi bới chàng như vậy.”
Ánh mắt Ngưu thị nhìn con dâu hiện ra vài phần sáng quắc: “Việt Lang có thể cưới được con, thật là phúc khí của nó, sớm biết hai con có thể thành một đôi, nếu hai năm trước định thân xong, nói không chừng a, cháu của ta hiện giờ cũng có một hai tuổi rồi.”
Chu Lê cười rộ lên: “Nương người cứ thích đùa.”
Ngưu thị sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi, nói thêm vài câu, liền đi ra ngoài.
Chu Lê nằm trên giường, hiện giờ nằm thẳng không được thoải mái, nàng đổi thành tư thế nằm nghiêng.
Hài tử trong bụng lại bắt đầu làm ầm ĩ lên, nàng duỗi tay sờ sờ chỗ bị thai nhi đá một cái, ôn nhu nói: “Thêm bốn năm tháng nữa, con được ra ngoài rồi, cũng không biết khi đó cha con đã trở lại chưa.”
Bụng lại bị đá hai ba cái.
Chu Lê linh cơ vừa động: “Như vậy đi, nếu con có thể nghe nương nói chuyện, vậy nương cùng con chơi một trò chơi được không?”
Tựa hồ vì hưởng ứng lời Chu Lê nói, bụng lại bị đá lần nữa.
“Con đá một cái chính là cha con thật sự bị bắt, đá hai cái chính là còn bình an, đá ba cái……” Chu Lê nghĩ nghĩ, “Đá bá cái chính là cha có thể trở về trước khi con ra đời.”
Chu Lê an tĩnh đợi trong chốc lát, liền cảm nhận được trên bụng lại bị đá lần nữa, một cái, hai cái, ba cái.
Ước chừng ba cái.
Chu Lê hưng phấn lên: “Thật sự sao? Vậy được rồi, nương tin con.” Nói xong, sờ sờ bụng, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên kia kinh đô bên, trong Thiên Nga lâu, Thẩm Việt đang đọc sách trong phòng, thình lình nghe tiếng tiểu nhị khách đi3m hô bên ngoài cửa: “Các vị tiến sĩ lão gia, có thư truyền tới.”
Thẩm Việt vừa nghe, lập tức ném sách, chạy tới kéo cửa phòng ra, vừa lúc tiểu nhị đi ngang qua cửa phòng hắn, hắn chặn tiểu nhị lại, nhìn hắn cầm trong tay khoảng mười phong thư, hỏi: “Có Thẩm Việt không?”
Tiểu nhị lật từng cái từng cái một lượt, không phát hiện ra tên hắn: “Xin lỗi, Hội Nguyên lão gia, không có thư của ngài.”
Trong lòng Thẩm Việt hiện lên một tia thất vọng.
Khi hắn vừa đến kinh đô vào tháng hai, liền thông qua bộ phận chuyển thư do Học Chính viện lập riêng cho các vị thí sinh đi thi, gửi một lá thư về nhà, đến tháng tư lại gửi một lá.
Thông qua bộ phận chuyển thư do Học Chính viện, thư chuyển đi sẽ sử dụng trạm dịch truyền tin của quan phủ, theo lý mà nói, tốc độ chuyển thư sẽ nhanh hơn rất nhiều so với nơi chuyển thư do thương nhân lập, trong nhà hẳn đã sớm nhận được thư mới đúng, như thế nào ngay cả một phong thư hồi âm cũng không có.
Hắn nghĩ, người trong nhà vốn dĩ nhận không ra mấy mặt chữ, có lẽ cũng không tính hồi âm.
Còn A Lê mấy năm nay thật ra đã nhận biết được bảy tám phần chữ thường, nhưng đối với chữ thư pháp, đích xác còn khiếm khuyết rất nhiều.
Chỉ là, đại khái có thể tìm người viết thay mà…… Có lẽ bọn họ ngại phiền toái?
Cửa phòng bên cạnh, Lý Phương đã nhận được thư nhà mình bắt đầu đọc.
Cũng không biết thư nhà hắn viết cái gì, hắn xem xong, lại cao hứng đến nỗi xoay hai vòng tại chỗ.
Thẩm Việt có chút suy sụp, nhưng vẫn rất tò mò: “Lý đệ, trong nhà đã xảy ra chuyện gì tốt sao?”
Lý Phương thấy có người hỏi, cũng mừng rỡ chia sẻ: “Là hỉ sự, nương tử nhà ta, khi ta đi đã mang thai đứa thứ hai, hiện giờ sinh rồi, là một khuê nữ, khuê nữ a, ta lập tức đi tra một chút, đặt cho khuê nữ nhà ta một cái tên dễ nghe.”
Thẩm Việt cũng thay hắn cao hứng, chắp tay nói: “Chúc mừng Lý đệ, hiện giờ nhi nữ song toàn, thành một chữ tốt.”
Lý Phương mới hồi trở về, nói: “Đa tạ Thẩm huynh, Thẩm huynh sớm muộn gì cũng sẽ có.” Hắn nói xong, lập tức quay về phòng lật xem điển tịch đặt tên.
Thẩm Việt mím môi, cũng về phòng.
Hắn ngồi vào án thư, cầm sách tính tiếp tục đọc, nhưng không thể tĩnh tâm, chữ đọc thì đọc, nhưng không sao vào đầu được.
Hắn bắt đầu nhớ A