Chu Lê còn nghĩ đến chuyện quý nhân kia, lo lắng hắn không đi nghênh đón sẽ lần nữa đắc tội với người ta.
Vừa ăn vừa nói: “Sẽ không đắc tội vị quý nhân kia chứ?”
Thẩm Việt lắc đầu, lại múc một muỗng cháo đút đưa qua: “Ta đã viết một phong thư, đưa đi phủ nha, nói rõ đầu đuôi sự tình, triều đình sẽ không vì chuyện như vậy khép tội quan viên đâu, nếu thật bị như vậy, chẳng phải là có vẻ Thánh Thượng quá keo kiệt.”
Chu Lê nhỏ giọng nói: “Còn không keo kiệt a, chàng vốn dĩ có thể làm quan ở kinh thành.”
Thẩm Việt liếc mắt nhìn tức phụ một cái, nhưng không nói chuyện, về Khánh Châu kỳ thật là do hắn tự xin.
Thứ nhất cũng do kháng chỉ nên tâm sinh ra một ít băn khoăn lo lắng, thứ hai, hắn cũng muốn ở gần nhà hơn, còn có thể thuận tiện chăm sóc người trong nhà.
Hơn nữa, tới chỗ có thể tiếp xúc được nhiều với bá tánh, còn có thể làm nhiều chuyện cho bá tánh hơn.
Dù gì hắn cũng là người xuất thân nông dân, nên hiểu được gian nan trong đời sống của họ.
Chu Lê ăn đến muỗng cuối cùng, bỗng nhiên phát hiện tay cầm muỗng của Thẩm Việt, trên da có một mớ đốm đỏ lớn nhỏ bằng tiền đồng.
Tuy nói là ban đêm, ánh sáng cũng không tốt, nhưng thông qua ánh đèn mờ nhạt, Chu Lê vẫn thấy được.
“Tay chàng làm sao vậy?”
Thẩm Việt bất động thanh sắc thả cái muỗng xuống, giấu tay vào trong tay áo: “Không sao a, nàng cũng ăn xong rồi, để ta dẹp chén.”
Thẩm Việt đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, đặt chén xuống lại vòng trở về.
Chu Lê hồ nghi nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, mới nói: “Đừng nói cháo là chàng nấu nha? Còn không cẩn thận làm bỏng tay rồi đúng không?”
Thẩm Việt nhanh mắt liếc nhìn tức phụ một cái: “Còn ổn mà, chỉ là khi đảo cháo không cẩn thận đụng phải thành nồi.” A Lê có thể chê hắn hay không, dù sao hắn cũng là nam nhân từng làm cháy phòng bếp.
Chu Lê có chút kinh ngạc với tay nghề nấu bếp của hắn, tiến bộ quá nhanh như vậy: “Cháo này ai dạy chàng nấu, vị cũng không tệ.”
Thẩm Việt được khen, trong lòng lân lân: “Ăn ngon sao,” hắn nấu ba nồi mới được một nồi thành công, “Nếu nàng thích, mỗi ngày ta đều có thể nấu.”
Chu Lê nói: “Mỗi ngày nấu? Mỗi ngày chàng còn phải đi nha môn làm việc, nào có nhiều thời gian như vậy chứ?”
“Phu nhân quan viên sinh con, có thể xin phép chăm sóc trong tháng ở cữ, ta đã viết thư xin trình đến tỉnh phủ rồi.”
Chu Lê rất là ngoài ý muốn, nàng vẫn luôn ở tại nông thôn, không thể ngờ làm quan còn có thể được nghỉ phép khi thê tử sinh con: “Vậy chàng có thể nghỉ bao lâu?”
Thẩm Việt nói: “Thời gian nghỉ phép được quy định theo cấp bậc quan viên, ta có thể nghỉ 30 ngày.
Bình thường mà nói thì phu nhân trong nhà xác thật sinh xong, mới có thể nghĩ cho đến khi phu nhân hết ở cữ.”
Hai người đang nói chuyện, thình lình nghe một trận tiếng khóc nho nhỏ, mới đầu vẫn là hai tiếng kêu "e e", vô cùng giống vịt con mới vừa nở được mấy ngày, ngay sau đó tiếng khóc liền trở nên rung động trời vang, ở thời gian nửa đêm đặc biệt chói tai.
Chu Lê vội quay đầu nhìn về phía cạnh giường, Thẩm Việt cũng lập tức đi qua.
Chỉ thấy hai cục bột nhỏ, một cục bột còn đang ngủ say, gương mặt nho nhỏ đáng yêu, còn cục bột kia toàn bộ gương mặt đã nhăn thành lão thái thái, miệng há to kêu lớn oa oa, có thể thấy đầu lưỡi nhỏ nhắn đáng yêu cùng một chút nứu răng trong miệng.
Tay chân không biết sao có thể lọt ra ngoài, đang quơ chân múa tay biểu đạt nàng đang bất mãn.
Thẩm Việt nói: “Tiểu gia hỏa này sợ là đói bụng rồi.”
Chu Lê vội bế hài tử lên, cởi áo cho hài tử bú.
Hài tử được thỏa mãn, lập tức an tĩnh lại.
Bú sữa là thiên tính của trẻ con, cũng không cần học, ngậm lấy liền bắt đầu mút vào từng ngụm.
Ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Thẩm Việt có chút kinh ngạc, lúc này, ai còn đến gõ cửa? Không khỏi hướng ra cửa kêu: “Ai a?”
“Là ta.” Ngoài cửa truyền đến tiếng Ngưu thị.
Thẩm Việt chạy tới mở cửa, quả nhiên thấy Ngưu thị đã đến.
Thẩm Việt lúc này mới nhớ tới, khi Chu Lê đang hôn mê, nương cùng hắn đã thương lượng một chuyện.
Chỉ cần hài tử tỉnh, bú no nê, Ngưu thị sẽ đem hai đứa nhỏ đến phòng nhỏ bên cạnh ru ngủ, chờ hài tử lại đói bụng mới ôm tới bú sữa, để cho Chu Lê có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi, thân thể mới có thể hồi phục nhanh được.
Tiểu hài tử đều giống nhau, không nói đến bú sữa ban đêm cần phải bú ba đến năm lần, mà ngươi còn phải luôn chú ý bọn chúng có tiểu không, có trớ sữa không, thân thể sản phụ vốn dĩ đã vô cùng hư nhược, nếu lại nghỉ ngơi không tốt, hao tâm tốn sức chăm sóc hài tử, rất dễ dàng dính phải bệnh hậu sản.
Chỉ là không biết A Lê có đồng ý hay không, rốt cuộc hài tử mới sinh, vạn nhất A Lê không nỡ để hài tử bị ôm đến chỗ khác chăm sóc thì sao.
Chu Lê còn chưa biết mục đích Ngưu thị đột nhiên tới đây, liền nói: “Nương, sao người lại tới đây?”
Lúc này Thẩm Việt mới kể chuyện Ngưu thị và hắn sắp xếp khi nàng ngủ say cho nàng nghe một lần.
Chu Lê vừa cúi đầu nhìn hài tử bú sữa trong lòng ngực, vừa nghe, chờ Thẩm Việt nói xong, nàng mới nói: “Có thể thì có thể, chỉ là có tới hai đứa nhỏ, một mình nương sao có thể chăm sóc.”
Ngưu thị nói: “Con yên tâm, ta gọi Trương thẩm ở phòng bếp lại đây chăm sóc cùng ta, nhà bà ấy cũng là con cháu đầy nhà, rất có kinh nghiệm chăm sóc hài tử.”
Chu Lê cười nói: “Vậy được a.” Nàng không có gì không nỡ, hài tử có Ngưu thị chăm sóc, nàng rất là yên tâm.
Đứa nhỏ* trong lòng ngực bú no bụng, tự giác phum núm vú ra.
Thẩm Việt thấy thế, vội bế đứa nhỏ ra khỏi lòng ngực Chu Lê lên.
*Đứa nhỏ ở đây là tui muốn dùng để phân biệt đứa lớm đứa nhỏ trong cặp song sinh, chứ đứa nhỏ này không có nghĩa là hài tử nha
Ngưu thị tiến đến bên cạnh Thẩm Việt nhìn một cái: “Đây là đứa nhỏ phải không? Đứa lớn đâu?”
Chu Lê nói: “Đứa lớn còn ngủ! Ca ca ngủ còn được hơn muội muội.”
Lời vừa nói ra, liền nghe đứa lớn khóc to trên đường.
Chu Lê vội bế đứa lớn lên.
Thẩm Việt bật cười lắc đầu: “Thật đúng là không nói được hắn, mới nhắc hắn đã la làng”
Ngưu thị duỗi tay sửa sửa mũ đầu hổ cho cháu gái nhỏ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại nói: “Đúng rồi, đã lâu như vậy, lại vừa bú, nhanh xi tiểu thôi.” Nói xong, liền tính ôm cháu gái qua xi tiểu.
Nào ngờ Thẩm Việt né né sang một bên, không đưa hài tử cho bà, còn “dõng dạc” nói: “Để con.”
Ngưu thị cười: “Con? Con được không?” Chu Lê đang ngồi trên giường cũng hồ nghi nhìn qua đây.
Vẻ mặt Thẩm Việt hờ hững: “Không biết có thể học, Trạng Nguyên còn có thể thi đậu, xi tiểu hài tử chẳng lẽ học không được?”
Ngưu