Qua Sông Hái Sen

Chương 2


trước sau

【Hộc】

【Hộc】

【Hộc】

Hay cho tên hòa thượng thối nhà ngươi, coi như ngươi giỏi! Có thù không báo không phải quân tử, ngươi đợi đó cho ta!

……

Y bị trói cả người vào tảng đá, tay chân không thể nhúc nhích được, thời gian cứ chầm chậm trôi qua, mặc dù Việt Minh Khê vẫn cố gắng tạo đủ loại tiếng ồn để náo động tăng nhân kia. Nhưng tăng nhân này cứ vô tư cầm sách đọc say sưa, y có nói kiểu gì cũng không màng.

“…… Hòa thượng, ngươi làm nhơ bẩn sự trong sạch của ta còn chưa đủ, nhất định còn định lấy mạng ta mới được sao?” Mặt trời đã xế về tây, cuối cùng Việt Minh Khê cũng cảm thấy họng mình sắp chết khô, im lặng nhìn tăng nhân không nhúc nhích kia cách đó không xa, yếu ớt nghẹn giọng nói. “Ngươi tích cốc thì cũng thôi đi, còn ta đây chỉ là người trần mắt thịt, cả ngày chưa uống giọt nước nào, sắp chết đến nơi rồi đây.”

Lúc này tăng nhân mới giật mình nhìn y, vội vội vàng vàng bỏ sách trong tay xuống, xách ống trúc đến bên dòng suối múc nước. Suy tính một hồi lại cầm một miếng lương khô chẳng ra hình thù, đến trước mặt Việt Minh Khê đút cho y ăn, hắn cũng chả có ý định cởi trói cho y.

Việt Minh Khê chê bai nhìn miếng lương khô méo mó kia, mạc dù bụng dạ réo vang đòi thịt kho tàu nhưng lúc này không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ cần tăng nhân đưa đến bên miệng là y ăn hết sạch, vị cũng không đến nỗi. Tăng nhân đút y uống nước, rồi nhặt quần áo đặt trên tảng đá bên cạnh khoác lên cho hắn, duỗi ngón tay lau đi vụn bánh bên khóe miệng y.

Xúc cảm ấm áp trơn láng giữa lòng bàn tay khiến Việt Minh Khê nhớ tới hình ảnh hắn vừa ve vuốt mình, hô hấp dừng nửa nhịp, hơi cuống lên rụt người lại. Ánh mắt tăng nhân chuyển động, tựa hồ đọc được suy nghĩ của y, nhẹ nhàng dời ngón tay xuống dưới. Việt Minh Khê tưởng hòa thượng còn định trêu trọc mình thì hắn đã rút tay về., cúi người xuống hôn lên má y một cái.

Lần này Việt Minh Khê phát hoảng thật rồi.

Lúc trước y chỉ nghĩ hòa thượng này là một tên thích dâm dục vô tình vô nghĩa, bắt mình về làm tế phẩm luyện công pháp, sao lại…sao lại hôn mình?

Được người thơm lên má….vừa thẹn thùng vừa kí.ch thích. Huống chi là cùng người không quen không biết, cho dù là cha mẹ cũng chưa từng đối xử với y như vậy bao giờ. Y trợn tròn mắt nhìn tăng nhân nhân, hắn cũng nhíu mình sờ cánh môi mình, giống như kìm lòng không đặng trước hành động vừa rồi. Đôi mắt phượng rực rỡ kia toát ra nét ngây hơ, tựa như sự hấp dẫn quyết rũ đơn thuần nhất.

Việt Minh Khê đã bị dọa quay cuồng, lúc này nghĩ thầm, nếu hắn không trói mình vào tảng đá, thì hòa thượng này cũng không đáng ghét lắm.

“…… Người
đẹp à.” Mãi đến lúc sau, Việt Minh Khê mới hồi thần lại, cố rặng, “Chúng ta nói chuyện chút. Mặc dù ta không biết tại sao ngươi trói ta, nhưng bây giờ ngươi cởi trói cho ta đi, ta không chạy trốn đâu.”

Tăng nhân nhìn sâu vào mắt y, giống như người lớn nhéo nhéo hai má hắn, trở về vị trí cũ, tiếp tục đọc sách.

Thế nên công tử Việt Minh Khê của chúng ta lại bực dọc, cố gắng nhắm hai mắt lại, gục đầu ngủ thiếp đi.

Nửa đêm y choàng tỉnh từ cơn hắt hơi dưới tiết trời se lạnh dày mù sương, phát hiện tư trang và sách vở của hòa thượng kia vẫn còn y nguyên nhưng chả thấy người đầu. Dây thừng trói y đã hơi lơi lỏng, trong lòng y nao nức, dựa lưng vào tảng đá từ từ trượt xuống đất, rồi nhịn một viên đá nhỏ mài cho bén ngót.

Cố gắng một chốc y đã thoát khỏi mớ dây thừng này, sảng khoái mặc quần áo lại. vác hành lý định chuồn đi trong đêm, Mới đi được độ mười mấy bước, Việt Minh Khê xoay người nhìn đống tư trang của  hòa thượng bên bờ suối, tâm tình khó nói.

Tuy rằng y cũng rất muốn trả thù, nhưng nghĩ đến nụ hôn vừa rồi của hòa thượng, lại cảm thấy cái cục tức này cũng không nặng đến thế. Dù sao y cũng là đàn ông sức dài vai rộng, có gì thiệt thòi đâu.

Hết cách rồi, từ nhỏ Việt Minh Khê thường đánh giá người qua vẻ bề ngoài. Nếu y bị tên xấu xí nào đó bắt nạt mình thì chắc chắn phải khiến tên kia sống không yên ổn. Nhưng đổi lại là dung mạo tuyệt đẹp của tăng nhân Đại Minh tự, thì y còn cảm thấy mình vẫn hời lăms. Đáng tiếc đêm qua chỉ như chuồn chuồn lướt, chẳng có tí xúc cảm chân thật gì mấy. Nếu tỉnh táo thử cùng hắn thì coi như phút chơi bời của tuổi trẻ cũng được.

Vừa mới lóe lên ý nghĩ này trong đầu, Việt Minh Khê mắng chắc mình ấm đầu rồi. Y đến bên cjanh đống hành lý của hòa thượng, ngồi xổm xuống trầm tư một hồi, lấy ít bạc vụn cuối cùng trong tay áo rồi đặt lên quyển sách sạch sẽ của hòa thượng. Sau đó mới ba chân bốn cẳng, chạy thoát khỏi nơi này.

Đúng, là y chơi hòa thượng này, chứ không phải hòa thượng này làm y!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện