Edit & beta: Khánh Vân & Hoa Tuyết
Ngô Thái Hậu cũng không muốn nhớ lại, cái tên này giống như một mũi dao sắc nhọn đâm vào tim bà, khiến đầu óc bà mơ hồ mụ mị, bà không chịu được nói: “Mau giúp ta xoa bóp đầu một chút.”
Thang ma ma nghe vậy liền vội vàng tới xoa bóp cho bà.
Qua một lúc, Ngô thái hậu sâu xa nói: “Nghĩ lại mấy năm nay ta thật hồ đồ, cứ cho rằng mình có thể trải qua những tháng ngày bình an, có đệ đệ và Thái đại nhân bên cạnh giúp đỡ, hơn nữa mọi việc đều suôn sẻ nên trong lòng lại càng cảm thấy yên tâm, nhưng thật ra chỉ là tự lừa mình dối người, nhìn Đại Lương mấy năm qua mà xem, không còn được như xưa nữa, chẳng những phản loạn khắp nơi, mà ngoại di còn như hổ rình mồi, tương lai ta còn mặt mũi nào đi gặp tiên đế nữa…”
Quả nhiên bà không nhắc đến Lưu Nguyệt như vừa nói mớ nữa, Thang ma ma đương nhiên cũng không dám hỏi, chỉ nhẹ giọng an ủi: “Nương nương đừng quá lo lắng, chẳng qua chỉ là một mấy vấn đề cỏn con, chỉ cần vượt qua thì tương lai sẽ tươi sáng thôi, người đừng lo xa, nếu nương nương thật sự là người hồ đồ thì sao có thể chống đỡ Đại Lương đến bây giờ được, giờ đây tất cả các văn võ bá quan trong điện Kim Loan, làm gì có ai không phục người?”
Ngô thái hậu cười khẽ một tiếng rồi lại lắc đầu, bà nghĩ thầm, thế mà nay người không phục bà nhất lại là đệ đệ mình, vì tương lai, bà chỉ có thể trừ khử hết tâm phúc của hắn, giáo hai đội binh mã vùng Chiết Giang của hắn cho Vũ Hữu Niên.
Đây cũng là người Ngụy quốc công gửi thư tiến cử, Ngụy quốc công ở bên ngoài chinh chiến bảo vệ Đại Lương nhiều năm rất trung thành tận tâm với bà, nhớ năm đó Anh quốc công dấy binh làm phản, ông cũng đã đỡ một mũi tên thay bà, nhưng Tào quốc công có nhiều khúc mắc với ông nên đã nhiều lần chống chọi, cũng giống như đối với Thái Đông. Giờ nghĩ lại, bà cảm thấy có phải người đệ đệ này muốn trừ khử hết người mà bà có thể trọng dụng không, để hắn có thể dễ dàng điều khiển bà hơn.
Nghĩ vậy, trong lòng bà lại mơ hồ cảm thấy bất an, thảo nào uống tĩnh tâm hoàn cũng không thể ngủ ngon, nhưng lại không rõ tại sao.
Sau đó, thân thể Ngô thái hậu lại không khỏe, gọi thái y đến bắt mạch, bà phải nghỉ ngơi hơn nửa tháng mới đỡ hơn.
Hôm đó Trần Uẩn Ngọc đi thăm bà nhưng cũng không gặp được.
Thấy nàng lo lắng, Thang ma ma nói: “Nương nương vẫn vậy, ngày ăn ba bữa đủ cả, chỉ là gần đây dễ mệt mỏi nên cần phải nghỉ ngơi, hôm nay cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.”
“Vậy ngày khác ta lại đến thăm mẫu hậu vậy.” Trần Uẩn Ngọc liền trở về.
Vân Mai nói: “Nô tỳ cũng nghe nói thời gian trước ngày nào Trương thái y cũng phải đến châm cứu, mà dạo này cách 5 ngày mới đến một lần.”
“Nói vậy mẫu hậu sẽ nhanh chóng khỏe lại phải không?” Trần Uẩn Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ tới Kỳ Huy thì lại không thể nhẹ nhõm nổi, bệnh của Ngô thái hậu có thể trị hết, nhưng bệnh của hắn lại không khả quan lắm, cũng không biết còn phải chữa trị bao lâu nữa. Nghĩ vậy, nàng đột nhiên muốn đến đan phòng tìm hắn nên liền đi về phía con đường phía trước.
Nhưng hoàng thượng là người thích yên tĩnh, nhất là lúc luyện đan, đến cả thái hậu nương nương cũng không đến quấy rầy, Vân Mai sợ bị chủ tự mắng nên vội đề nghị: “Nương nương, hay là người đến Phúc Duyên cung chờ hoàng thượng nhé?”
Trần Uẩn Ngọc không đồng ý.
Từ khi Kỳ Huy bệnh nặng hơn thì dường như lại càng xa lánh nàng, không biết có phải đau lòng hay không, dù sao con người ai cũng sợ chết. Nhưng cả ngày hắn đều chỉ ở đan phòng, trừ lúc ngủ ra, nàng chỉ có thể gặp hắn một hai canh giờ, hơn nữa nàng quả thật cũng rất tò mò về chuyện luyện đan, rốt cuộc nó có gì thú vị mà lại khiến hắn trầm mê đến vậy?
Vậy nên nàng không quay về.
Đan phòng nằm ở phía tây hoàng cung, là một nơi cực kì vắng vẻ, phía trước có hai căn nhà đạo sĩ ở, ở giữa là khố phòng chuyên cất giữ các loại dược liệu, còn đan phòng ở tận trong cùng, phía trên có một ống khói thuốc, xa xa đã nhìn thấy khói đen bay lượn.
Chưa từng có nữ nhân nào đến nơi này chứ đừng nói là hoàng hậu nương nương, nên các tiểu đạo sĩ chen lấn nhau trốn ở ngoài cửa nhìn lén, suýt chút nữa đã chen ngã cửa gỗ.
“Để ta nhìn với nào, nghe nói hoàng hậu rất giống tiên nữ đó!” Có đạo sĩ không chen vào được nên nôn nóng kêu lên: “Nhường ta một chút đi mà.”
“Nhường cái gì mà nhường, ngươi xem thế còn chưa đủ sao.”
“Đi đi đừng có chen lấn nữa, bằng không ta sẽ phá không cho ai xem nữa bây giờ.”
….
Kim đạo trưởng lúng túng hốt hoảng cấp báo: “Hoàng Thượng, nương nương đến thăm người.”
Kỳ Huy nhất thời ngẩn ra.
Trần Uẩn Ngọc vào cung đã nửa năm nhưng nàng chưa từng tới đan phòng lần nào, không biết từ bao giờ mà lá gan nàng lại lớn vậy, hắn nhếch mày nói: “Nàng đang ở đâu?”
“Dạ, đình viện.”
Kỳ Huy bước ra ngoài, giữa đường hắn đã nhìn thấy Trần Uẩn Ngọc đang đứng dưới một gốc cây lê đằng xa.
Bây giờ là cuối mùa thu, lá cây đều đã rụng hết, để lộ những cành cây trơ trụi, nhưng vì có nàng ở đó nên dường như mấy cây kia cũng trở nên chói sáng. Ánh mắt hắn trầm xuống, bước tới trước mặt nàng nói: “Sao nàng lại tới đây? Nơi này của trẫm không phải là nơi nàng nên tới.”
Giọng nói hắn nghiêm khắc, sắc mặt lại lạnh lùng, quả nhiên như lời người ta nói, nơi đây là lãnh địa riêng của hắn, đến cả thái hậu nương nương cũng không thể bước vào, Trần Uẩn Ngọc có hơi sợ hãi, nhưng đã đến đây rồi nên không thể lùi bước, nàng nói: “Thiếp chỉ muốn xem hoàng thượng luyện đan thế nào mà thôi.”
“Nàng có hứng thú với nó từ bao giờ, không phải lúc trẫm nói đến nàng còn không tin sao?”
Trần Uẩn Ngọc nghẹn lời.
“Quay về đi.” Kỳ Huy nói.
Thấy hắn định đi, nàng liền bước tới kéo tay áo hắn lại.
“Sao vậy?”
“Thật ra, thiếp nhớ* hoàng thượng…”
(nhớ và nghĩ đều là 想)
Tim Kỳ Huy đập rộn lên.
Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Trần Uẩn Ngọc nói tiếp: “Thiếp vừa đi thăm mẫu hậu về, Thang ma ma nói bệnh tình của người đã chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng cuối cùng vẫn không gặp được người. Trên đường về thiếp lại nghĩ đến hoàng thượng. Hoàng thượng, sức khỏe ngài không tốt, vốn nên tĩnh dưỡng nhiều hơn, vậy mà ngài cứ đến đan phòng suốt, nên thiếp thật sự tò mò.”
Hóa ra là nghĩ chứ không phải là nhớ, hắn còn tưởng nàng nhớ mình nên không kiềm lòng được đến đây, Kỳ Huy liếc mắt nhìn nàng: “Nàng tò mò làm chi, lẽ nào nàng cũng muốn đan dược này sao?”
“Nếu quả thật thần kì như ngài nói, thiếp cũng muốn cùng ngài luyện đan.” Nàng lắc lư tay áo hắn, “Hoàng thượng, ngài không thấy như vậy sẽ vui hơn sao, lúc ngài luyện đan còn có thể nói chuyện cùng thiếp nữa.”
Nàng ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, yêu kiều như hoa, lại còn nhõng nhẽo với hắn, Kỳ Huy nghĩ thầm, là tới gieo họa cho hắn mới đúng, hai người cô nam quả nữ trong đan phòng, hắn không dám đảm bảo sẽ không làm gì nàng đâu. Bằng không thì dạo này hắn cứ đến đan phòng để làm gì, còn không phải để tránh nàng sao, tối hôm trước hại hắn làm chuyện nông nổi, vậy mà bây giờ nàng lại đến đây nhõng nhẽo, hắn còn muốn sống lâu hơn một chút đấy! Kỳ Huy vốn muốn cự tuyệt nhưng nàng lại khăng khăng kéo tay áo hắn, ngón tay nàng thon dài như trâm bạch ngọc, móng tay hồng nhạt, đôi môi nàng lúc này… tim hắn bỗng đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.
Ánh mắt hắn ngày càng sâu thẳm, cuối cùng cúi đầu xuống.
Lúc này mấy tiểu đạo sĩ đang dùng sức lực chen lấn tranh nhau nhìn trộm, bỗng nghe rầm một tiếng, cả cánh cửa phòng đã bị chen lấn đổ rạp.
Kim Đạo sĩ không thể tưởng tượng nổi, đi đến mắng họ một phen.
Trần Uẩn Ngọc cười rộ lên, đôi mắt cong cong như chứa một hồ nước xuân.
Phát hiện bị mấy tiểu đạo sĩ rình trộm, Kỳ Huy liền nói: “Nàng không ngồi phượng liễn đến đây sao, mũ che mặt đâu?”
“Đoạn đường ngắn như vậy, cần gì ngồi phượng liễn hay mũ gì…” Trần Uẩn Ngọc thầm nghĩ, nàng ở trong cung mỗi ngày, dù sao cũng chỉ gặp mấy người này, còn đội mũ làm gì?
Nói như vậy rồi mà nàng còn không hiểu, Kỳ Huy đành dắt tay nàng trở về.
“Không đến đan phòng sao ạ?” Trần Uẩn Ngọc thất vọng.
“Chuyện này để sau hãy nói.”
Sau này cũng không biết là lúc nào, thật ra lúc nàng đến đây cũng chỉ hy vọng được ở cạnh hắn nhiều hơn, tương lai sẽ có nhiều hồi ức về hắn, Trần Uẩn Ngọc cảm thấy ngón tay hắn lành lạnh, mũi có hơi cay cay, rõ ràng mang thân phận cao quý như vậy, lại tốt như vậy, thế mà lại không thể sống lâu.
Nàng thở dài.
Hai người đi đến cổng nguyệt hoa thì gặp một tiểu hoàng môn vội vã chạy đến, thi lễ một cái rồi thưa: “Hoàng thượng, Lục thị vệ dẫn theo một vị đại phu vào cung cầu kiến, hiện đang ở điện Văn Đức rồi ạ.”
Kỳ Huy giật mình, lần trước hắn có nghe Lục Sách nhắc đến chuyện Nguyễn Trực có biết một vị đại phu, không ngờ nhanh như vậy đã tìm được. Chỉ là, hắn cũng không hy vọng nhiều, những năm gần đây đại phu xem bệnh cho hắn nhiều không đếm xuể, hắn đã bỏ cuộc từ lâu, nay nghe tin này, ngược lại hắn còn có chút phiền chán.
Trần Uẩn Ngọc tò mò hỏi: “Đại phu nào vậy?”
Lục Sách là hộ vệ của Kỳ Huy, cũng như Trường Xuân và Trường Thanh, luôn bên cạnh Kỳ Huy như hình với bóng, nàng cũng biết hắn, chỉ là chưa nói chuyện bao giờ.
Tiểu hoàng môn thưa: “Hồi bẩm nương nương, nghe nói là một đại phu đến từ Tây Vực, họ Phó ạ.”
Tây Vực là nơi cách kinh thành rất xa, nằm ở phía tây Ngọc Môn Quan, trong đầu Trần Uẩn Ngọc chợt nảy lên một chủ ý,
Haiz, nàng còn chưa gặp mặt đã nhận định người ta là thần y rồi, Kỳ Huy nói: “Đại phu bên ngoài làm sao bằng thái y trong cung, thái y thì trăm năm mới có một người… Nàng đừng gấp gáp, hắn không chạy được đâu.” Chẳng qua là do Lục Sách khổ cực tìm kiếm nên hắn mới miễn cưỡng gặp thôi.
Trần Uẩn Ngọc giậm chân, ngoái đầu lại thì thấy hắn đang mím môi, không hề tỏ ra vui mừng.
“Hoàng thượng, Tây Vực là chỗ ở của Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết, Tây Vương Mẫu lại là người chưởng quản thuốc trường sinh bất lão đó.”
Kỳ Huy dở khóc dở cười, vậy nên vị đại phu này cũng có thuốc trường sinh sao? Hắn vốn định châm chọc nàng mấy câu nhưng lại thấy mặt mày nàng đang vô cùng hớn hở nên thôi, hắn thầm nghĩ không hiểu tại sao nàng lại vui mừng đến vậy, làm như vị đại phu này là thần y thật không bằng.
“Hoàng Thượng, nhanh lên đi.” Trần Uẩn Ngọc bên cạnh thúc giục.
Thường ngày nàng lúc nào cũng lề mề, vậy mà bây giờ lại nôn nóng như vậy, Kỳ Huy nghĩ đến Văn Đức điện phải đi một đoạn đường dài nên cho gọi long liễn tới. Hai người vừa ngồi lên Trần Ngọc Uẩn đã thúc: “Nhanh lên đi.”
Xa phu tuân lệnh quất một roi, con ngựa lập tức lao đi khiến nàng suýt chút nữa đã nhào vào ngực Kỳ Huy.
Nàng đang định ngồi thẳng dậy, hắn lại đè nàng xuống hôn.
Nàng nằm ngang, chỉ nhìn thấy trên đỉnh đầu là một khoản trời xanh, làm say lòng người.
Hắn hôn rất sâu, rất lâu, tựa như muốn hút hết hơi sức nàng, Trần Uẩn Ngọc nhẹ nhàng thở dốc, lại không tự chủ được ôm lấy cổ hắn, dựa người vào lòng hắn làm bộ ngực mềm mại hơi dao động.
Cảm xúc trước đó chợt lóe lên, hắn như bị quỷ thần xui khiến, xoa nhẹ lên.
Tay hắn vừa chạm vào, còn chưa kịp hành động đã nghe Trần Uẩn Ngọc a một tiếng, làm như gặp phải kẻ trộm, trốn vào một góc.
Hắn thấy mặt nàng đỏ bừng, còn tay thì nắm chặt vạt áo.
“Trẫm không thể chạm vào nàng sao?” Kỳ Huy nhất thời tức giận, nhưng hắn là người lấy đại cục làm trọng, chưa từng ép buộc nàng, bằng không thì nàng đã là vợ mình, hắn có gì không thể làm? Hơn nữa, hắn còn là hoàng đế, muốn nàng còn được chứ đừng nói là chỉ chạm vào nơi đó.
Trầm Uẩn Ngọc gục đầu xuống, thầm nghĩ nàng chỉ là không quen như vậy thôi, ai bảo trước đây hắn cũng chỉ dừng lại ở hôn môi, không làm gì khác, vậy mà hôm nay đột nhiên lại làm tới bước này giữa ban ngày ban mặt, nàng có thể không sợ sao?
“Là lỗi của thiếp.” Nàng chậm rãi dịch qua, “Hay là, hoàng thượng, bây giờ, ngài còn muốn không…”
Kỳ Huy phớt lờ nàng nói: “Thôi khỏi, để trẫm yên đi.”
Hắn thật sự muốn yên tĩnh một chút.
Trần Uẩn Ngọc bĩu môi, ngồi sang một bên.
Một cơn gió thổi qua làm màn long liễn bay lên, Tưởng Thiệu đình ở Thiên Thu Đình đằng xa, sắc mặt hắn tái xanh. Thị lực hắn rất tốt nên cảnh tượng vừa rồi trong long liễn hắn đều thấy được, hận không thể rút kiếm giết chết Kỳ Huy ngay, nếu không phải tại Kỳ Huy, Trần Uẩn Ngọc đã sớm là vợ hắn, vậy mà nay ôn hương nhuyễn ngọc lại rơi vào tay tên hôn quân này.
Tưởng Thiệu Đình híp mắt nghĩ, có lẽ Kỳ Huy cũng không phải là hôn quân, trước đây không lâu thái hậu thăng chức Vũ Hữu Niên làm tổng binh hai tỉnh Chiết Giang, hắn nghe ngóng được không ngờ Vũ Hữu Niên lại là sư phụ của Lục Sách ở Đồng Châu, cũng không hiểu sao lại trùng hợp như vậy, mười vạn đại quân đều giao vào tay hắn ta…
Chỉ tiếc Tào quốc thân cùng phụ thân không tin mình, cứ luôn cảm thấy Kỳ Huy không thể làm nên trò trống gì. Nhưng hắn càng nhìn Kỳ Huy lại càng thấy bất thường, vừa rồi hắn còn nghe nói Lục Sách đã tìm một đại phu đến để chữa bệnh cho Kỳ Huy, chẳng lẽ bệnh này thật có thể chữa trị sao?
Đã vậy sao Trần Uẩn Ngọc có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn, Tưởng Thiệu Đình nhớ đến cảnh Kỳ Huy say đắm hôn nàng, trong đầu bỗng nảy lên một chủ ý, hắn cười lạnh rồi rời đi.
Long liễn dừng ở trước cửa Văn Đức điện, Kỳ Huy và Trần Uẩn Ngọc bước xuống.
Lục Sách cùng Phó đại phu bước tới hành lễ.
Kỳ Huy quan sát Phó đại phu, vị đại phu này chừng bốn mươi tuổi, da đen kịt, dáng người cao gầy, tướng mạo rất bình thường, nhưng lại có phong độ của người trí thức, trông có phần văn nhã.
“Đây là vị Phó đại phu mà ngươi nói sao?”
“Dạ.” Lục Sách nói, “Xin hoàng thượng để Phó đại phu bắt mạch.”
Người này nhìn cũng không có chỗ nào hơn người, Kỳ Huy liếc mắt nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng, Trần Uẩn Ngọc bên cạnh đã nói: “Nghe nói ông là đại phu từ Tây Vực tới, còn lợi hại hơn cả đại phu Trung nguyên, vậy bản lĩnh sở trường của ông là gì vậy, cũng là vọng, văn, vấn, thiếp* sao?”
(*)VỌNG VĂN VẤN THIẾT: tứ chẩn (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ; gọi là “tứ chẩn”)
Phó đại phu thấy vị hoàng hậu này mắt ngọc mày ngài, hiền lành dễ mến, ông gật đầu cười nói: “Gia đình tiểu nhân có truyền thống giỏi về y thuật, nhưng khác với y thuật trung nguyên một trời một vực, vì vậy khi nghe về bệnh trạng của hoàng thượng nên muốn đến thử một lần, nếu cứ chữa tương tự nhau thì e rằng chẳng có hiệu quả.”
“Khác một trời một vực?” Trần Uẩn Ngọc tò mò, “Vật rốt cuộc là khác nhau chỗ nào?”
Phó đại phu cười, phất nhẹ ống tay áo lên, chỉ thấy nó hơn lay động rỗi bỗng nhiên thấy có hai con rắn nhỏ từ bên trong chui ra, lè lè lưỡi, Trần Uẩn Ngọc sợ hãi hét lên rồi trốn vào lòng Kỳ Huy.
Đây là loại y thuật bàn môn tà đạo, Kỳ Huy đưa tay vỗ lưng Trần Uẩn Ngọc, ánh mắt khẽ híp, mấy năm nay tất cả các đại phu chữa bệnh cho hắn đều đi theo một con đường, quả thật tương tự như nhau, mà nay Phó đại phu này lại dùng một loại y thuật khác hẳn, biết đâu sẽ có tác dụng.
Hắn liếc mắt nhìn nữ nhân trong ngực mình, tuy hắn đã sớm chấp nhận số phận của mình, nhưng dạo này hắn ngày càng không muốn chết…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
So với động phòng, thì chữa bệnh không phải việc lớn hơn sao! Các bạn đừng hối thúc, sắp có động phòng ngay đây.
Kỳ Huy:… Vậy nàng cho luôn bây giờ đi.
Trần Uẩn Ngọc: Không cho!
Kỳ Huy:…