Ai biết được, một hồi chờ đợi này, chính là vừa đến giữa trưa.
Giang Bách Xuyên vạn lần không ngờ tới. Cái mà gọi là nghỉ ngơi giữa buổi ở trong miệng của Trương Đại Hải, đó chính là lúc nghỉ ngơi, dành thời gian để ăn cơm trưa a.
Kéo dài mãi đến tận khi mặt trời đều treo lên cao giữa không trung, mới thấy Trương Đại Hải từ phía xa tít từ đầu kia chạy trở về đây. Lớp áo vải thô mặc ở bên ngoài thô đã được cởi ra, chỉ còn mặc mỗi một chiếc áo trong tay ngắn, đã bị mồ hôi đầm đìa thấm ướt, một mảng lớn da thịt màu mật ong trần trụi bại lộ ở trước mặt hắn. Hắn vừa nhìn thấy, chẳng biết vì sao, chính là khiến cho tâm thần rung động không thôi. Ở trong đầu lại bắt đầu, hồi tưởng lại đầu nhũ màu hồng cương cứng hơi nở lớn lên.
Từ trong tay nải quần áo, Trương Đại Hải lấy ra mấy cái bánh bột ngô, đưa một cái cho Giang Bách Xuyên. Hắn nhìn một cáic xác định là, vốn không có bất kì món phụ nào ăn cùng, bản thân cũng vốn không thể nào nuốt trôi thứ này, liền rất kiên quyết lắc đầu không ăn.
Trương Đại Hải liền không để ý đến hắn nữa. Y vừa ở một bên tự mình gặm lấy gặm để, lại ở một bên dùng một cánh tay còn lại, thông thạo vẽ ra một bàn cờ lớn ở trên mặt đất. Tuy rằng, vẽ không được tỉ mỉ cho lắm, nhưng cũng có đường nét sơ lượt, phần lớn các chi tiết đều không thiếu, trái lại, cũng tính là chỉn chu, không tệ.
Y vừa vội vã giơ tay, chỉ chỉ lên thân của cả hai, vừa ở một bên đếm mấy cục đá không xuể. Tay của y lại cầm lên một viên đá, đặt xuống ở trên bàn cờ. Lúc này, Giang Bách Xuyên mới biết, ý tứ của y là đang muốn chơi cờ, không khỏi ngạc nhiên nói:
– Ngươi không nên nóng vội đến vậy đi? Đến mở miệng muốn nói ra một câu cũng đều không muốn a.
Trương Đại Hải nuốt miếng bánh ngô ở trong miệng xuống yết hầu, uể oải lắc lắc đầu nói:
– Thửa ruộng bắp của Trương lão gia tử – không có ai chăm sóc, đều là do ta thay lão thu hoạch bắp dùm, liều sống liều chết XXX mất hai ngày nay, mỗi ngày lại đều làm đến giữa trưa mới nghỉ được một chút. Thực sự là ta đã mệt đến mức nói cũng không muốn nói a. Ta không phải là sợ bản thân vừa đi ngủ trưa một lúc liền dậy không nổi. Thì, ta nào còn có tâm tư, mà ở đây cùng ngươi chơi cờ a?
Y vốn chỉ là nói lời vô tâm. Giang Bách Xuyên vừa nghe xong vài câu lại bình thường này, kì quái là, ở trong lòng lại nổi lên một chút đâm nhói. Hắn thầm nghĩ, quả nhiên là người bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Chả trách, y lại bị gầy thành như vậy.
Thậm chí, hắn còn đi sờ sờ hộp gấm đựng hai quả trái cây quý giá mà mình cất ở trong lồng ngực áo, suy nghĩ mâu thuẫn một chút, đến cuối cùng vẫn là không muốn. Hắn cũng không lên tiếng nữa, mà im ắng, bắt đầu chơi cờ.
Trên đường, có một nữ tử đang đi ngang qua đường ruộng này, nhìn thấy Trương Đại Hải đang gặm bánh bột bắp khô khốc, không khỏi mỉm cười, nhìn cả hai, nói:
– Đại Hải ca. Làm sao huynh lại không mang theo nước để ăn cùng a. Đến a, muội có ấm nước này cho huynh đi. Bọn muội ở bên kia vẫn không cần uống nữa đâu.
Giang Bách Xuyên ngước đầu lên, chỉ thấy nàng thôn nữ này da tay ngăm đen, mắt nhỏ miệng nhỏ, mũi lại to. Nói chung là cả người của nàng đều đầy các khuyết điểm. Nếu để cho hắn chấm điểm a, thì tuyệt đối là cho loại nữ nhân xấu xí này, được không điểm đi.
Nhưng, dù là nàng thôn nữ này có dung mạo không xuất chúng, cư nhiên lại có thể khiến Trương Đại Hải nở ra một nụ cười xinh đẹp, giọng nói phát ra, cũng đặc biệt tăng thêm ba phần hòa nhã:
– Không cần đâu Tiểu Quyên, ta cũng tự mang theo đây, vẫn còn chưa khát a.
Tiểu Quyên thốt lên một tiếng,
– Nha.
Nàng lại thoải mái cười, nói:
– Cái kia, đã vậy thì, muội mặc kệ huynh a.
Nói xong, híp đôi mắt ti hí kia nhìn lướt qua trên người của Giang Bách Xuyên một cái, lại mím môi, nở nụ cười, tiếp theo vung cái bím tóc lớn một cái, lúc này mới rời khỏi đây.
Giang Bách Xuyên bị nàng liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy cả người của hắn đều nổi lên một tầng da gà a. Hắn nhấc mắt nhìn về phía Trương Đại Hải ở bên này, đã thấy y lộ ra nụ cười mang theo vài phần ước ao, nhìn hắn nói:
– Đúng là, chỉ cần dáng vẻ lớn lên tuấn tú, liền thu hút được nhiều vị cô nương yêu thích mà. Ngươi xem, ánh mắt của Tiểu Quyên khi nhìn dáng vẻ của ngươi. Từ trước cho tới bây giờ, ta vẫn còn chưa từng nhìn thấy nàng nở cười như vậy với ai…
Y còn chưa kịp nói xong. Giang Bách Xuyên liền làm ra một động tác khoa trương:
– Oẹ! Đại Hải. Cho ta cầu xin ngươi đừng nói nữa a. Ngươi cảm thấy, ta bị một cô nương xấu xí đến vậy, liếc mắt nhìn đến một cái, thì phải là phúc khí to lớn được trời ban cho à?
Hắn ngước đầu lên, nhìn Trương Đại Hải gật đầu, bày ra một vẻ mặt, ‘đúng đấy, đó là chuyện đương nhiên thôi’. Hắn không khỏi ngửa mặt lên trời, thét dài:
– Ông trời a. Để ta chết đi cho rồi, a a a a ……
Hắn lại cúi đầu xuống, túm lấy cổ áo của Trương Đại Hải, kéo lên, kêu um lên:
– Cho ta xin đi. Đại Hải, ta xin ngươi luôn đó. Ngươi nhìn kĩ lại tướng mạo của nàng đi. Ngươi biết, ta vừa bị nàng liếc mắt nhìn đến một cái thôi. Thì, ở trên người ta đã nổi lên bao nhiêu lớp da gà rồi không? Ngươi có biết là, đã qua mấy năm rồi, ta vẫn hoàn toàn chưa có trải qua cái loại cảm giác ghê sợ đến tê cả da, biết không hả? Người phụ nữ kia … Ông trời ơi! Tối nay, ta sẽ gặp phải ác mộng a. Nếu như thật sự tất, bị buộc phải cưới nàng, trái lại, thà rằng, ta cưới ngươi, kì thật, ít nhất, nhìn vẫn hợp mắt của ta, hơn nhiều đi.
– Giang Bách Xuyên. Ngươi vừa nói cái gì hả? Ta là nam nhân, ngươi có biết hay không hả?
Trương Đại Hải trợn mắt trừng người đối diện, tiếp theo, y thấy Giang Bách Xuyên buông tay ra, nói:
– Không sai, không sai. Ngươi là nam nhân. Hơn nữa, vốn đã có một vị Lý Đại Hỉ nhà quê chính gốc ở trên núi rồi. Làm sao ta lại có thể lấy thêm ngươi nữa a. Ân. Thần kinh của ta có vẻ đã quá rối loạn rồi đi. Đúng a, chính là như vậy. Do ta vừa mới bị vị nữ nhân kia dọa sợ đến suy nghĩ bậy bạ thôi à.
Trương Đại Hải lại càng không cao hứng.
– Giang Bách Xuyên. Ta biết ngươi là kẻ có tiền. Đương nhiên, tầm nhìn sẽ cao hơn bọn ta. Nhưng, ngươi cũng không nên nói ra mấy lời như vậy. Cô nương người ta có coi được hay không, cũng không đến lượt ngươi có tư cách chê bai đến thế. Hừ hừ. Ngươi yêu thích cái loại nữ nhân, mà ngoại trừ vẻ bề ngoài luôn uốn éo, luôn ăn nói ỏng ẹo, biết đàn biết hát ra, thì còn có thể biết làm cái gì khác nữa không. Các nàng sẽ biết trồng trọt à? Các nàng sẽ biết diệt vải à? Các nàng sẽ chăm sóc vườn à? Ta chỉ sợ là đến cái cuốc cũng đều hoàn toàn không cầm nổi nữa đi?
Y qưở trách, tỏ thái độ cực kì xem thường.
Giang Bách Xuyên trịnh trọng gật đầu:
– Không sai. Quả thật, các nàng sẽ không biết mấy thứ này. Các nàng cũng không cần phải biết một chút nào về mấy công việc này. Mà, nếu như các nàng biết làm một chút mấy cái công việc này, thì chỉ sợ là, dáng vẻ của các nàng sẽ đạt đến mức độ kinh khủng không kém gì với ả Tiểu Quyên của ngươi a. Ông trời ơi. Ta thật không dám tưởng tượng mà.
Hắn đột ngột như nhớ ra cái gì đó, vội vã đến gần bên y, nói nhỏ:
– Đại Hải. Có phải là ngươi vốn thích vị tiểu Quyên vừa rồi, đúng hay không hả? Vì lẽ đó, nên ngươi nghe không nổi mấy lời mà ta đang chê bai nàng ….
Lời còn chưa kịp nói dứt, liền đã bị Trương Đại Hải mau lẹ vươn tay, chụp lại vang lên một tiếng ‘ba’, che kín lại cái miệng đang há to của hắn. Y gấp gáp, dáo dác ngó xung quanh, vẫn phát hiện ra, bốn phía vốn đều không có ai cả. Lúc này, y mới thở phải nhẹ nhõm mà buông tay xuống.
Cả khuôn mặt của y đều đỏ ửng lên, lại vừa ở một bên oán giận nói:
– Ngươi đoán mò nói bậy cái gì vậy a. Đừng phá hư thanh danh trong sạch của cô nương người ta a.
Y vừa trách cứ xong, lại thở dài nói:
– Có thích đi nữa, thì cũng có ích lợi gì đâu. Thì vốn cũng chỉ có mỗi mình ta si tâm vọng tưởng mà thôi. Liệu ta có hợp mặt hợp ý của Tiểu Quyên hay không, lại là chuyện khác đi.
Trong lúc này, Giang Bách Xuyên cảm thấy bản thân thật may mắn a. Bởi ở trong miệng của hắn, vốn không có ngậm bất kì thứ gì, bằng không, không thể nào không nôn ra ngoài nha.
Cái vị kia…
Một ả nữ nhân có bộ dạng xấu xí như vậy, lại còn dám có suy nghĩ muốn trèo cao sao. Lẽ nào, ả hoàn toàn chưa từng soi gương tự nhìn cái bản mặt mình xem, lớn lên thành cái dạng gì nha?
Hắn vốn là muốn bật thốt ra vài câu thóa mạ cay nghiệt, nhưng lại nhịn xuống, lắng nghe Trương Đại Hải tiếp tục nói:
– Ai. Hiện tại, ta chỉ trông mong, có thể mau mau tích góp được chút đỉnh tiền, đủ để cưới xây lại phòng cưới một người vợ a. Sau đó, vợ ta sẽ sinh cho ta mấy đứa nhóc. Chỉ cần vậy thôi, thì cả đời này, ta đã không còn cầu mong điều gì từ trời cao nữa nha.
Y vừa ở một bên nói chuyện này, liền nở ra nụ cười tràn ngập chờ mong. Nhưng, không hiểu sao, Giang Bách Xuyên nhìn thấy, ở trong lòng của hắn lại cực kì khó chịu.
Tên nhà quê này, lại còn muốn cưới vợ nữa chứ. Hừ hừ. Cũng không biết tự nhìn lại nhà của y một chút, nghèo đến mức có tiếng vang khắp thôn đi, sẽ có nữ nhân đồng ý gả cho y à?
Giang Bách Xuyên nảy sinh ý nghĩ phi thường ‘ác độc’, thậm chí, có thể nói, đây là đang nguyền rủa người khác a.
Đương nhiên là hắn sẽ không thừa nhận, khi hắn vừa nghe thấy Trương Đại Hải tự nói ra nguyện vọng đơn giản, thuần phác của y, thì ở trong lòng của hắn, liền sinh ra một luồng giấm chua sôi sục, cứ liều mạng mà xông thẳng lên đầu a.
– Ngươi chính là muốn cưới cái loại nữ nhân vừa nãy sao? Ngươi thật là một tên nhà quê.
Giang Bách Xuyên xem thường, dùng giọng mũi “hừ”một cái, lên tiếng:
– Đại Hải, sự hiểu biết của ngươi đã quá nông cạn rồi. Có thể nói, căn bản là, ngươi vẫn chưa từng nhìn qua một vị nữ nhân chân chính đi. Loại nữ tử xinh đẹp có thể khiến cho nam nhân thần hồn điên đảo, khí huyết sôi trào. Các nàng sẽ búi lên mái tóc dài cao cao, trên tóc cài lên các loại đồ trang sức sáng chói. Các nàng sẽ để lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn….
– Cái gì gọi là cổ a?
Trương Đại Hải đột ngột hỏi ra một câu phi thường nghiêm túc, thật thà, lại khiêm tốn a. Y vô ý, đánh gãy lời nói do Giang Bách Xuyên đã liều mạng nghĩ ra, để miêu tả đến mức phiến tình nhất có thể.
– Chính là cái cổ đó.
Giang Bách Xuyên tức giận trừng Trương Đại Hải một cái:
Thiệt tình mà…
Bản thân mình đang nỗ lực dùng năng lực ngôn ngữ ít ỏi để hình dung ra vẻ đẹp, sự hấp dẫn của người nữ nhân xinh đẹp để dẫn dắt cho y đắm chìm trong đó, để hiểu ra được nữ nhân chân chính là ra sao. Kết quả là, y lại buộc miệng hỏi mình, cái từ ‘cổ’, phá hư hết bâu không khí kiều diễm. Thật là biết cách sát phong cảnh quá đi.
– A. Là cái cổ a. Vậy ngươi liền trực tiếp nói cái cổ thôi, thì ta đã hiểu rồi đi.
Trương Đại Hải cười “hắc hắc”, khiến cho Giang Bách Xuyên suýt nữa bị tức giận đến ngất đi a.
– Ngươi hứa, không được ngắt lời của ta nữa đó.
Giang Bách Xuyên tức giận kêu um lên, thấy Trương Đại Hải khép nép lại. Hắn mới thoả mãn gật đầu, tiếp tục nói:
– Ân. Chẳng những, các nàng có chiếc cổ trắng nõn, thon dài….
– A, là cái cổ nha.
Trương Đại Hải chỉnh lời lại.
Hắn vô lực lườm y một cái. Giang Bách Xuyên lựa chọn đầu hàng:
– Được rồi, có cái cổ trắng nõn thon dài….
Má nó! Cái cách gọi tầm thường này thật khó nghe mà.
Hắn liền uể oải sửa lại:
– Ân. Các nàng còn có cả bờ vai êm ái, xương quai xanh ưu mỹ mà gợi cảm, bộ ngực to lại căng tròn, vòng eo nhỏ đến tinh tế, mềm mại, dễ dàng nắm chặt…
– Mềm mại, nắm chặt?
Trương Đại Hải hoài nghi nhìn Giang Bách Xuyên chăm chú, hỏi lại:
– Ý tứ này là nói, chỉ cần dùng một cái tay là có thể nắm chặt lại à?
– Ân. Đúng đúng a. Xem ra, Đại Hải vẫn chưa nhà quê đến mức.
Giang Bách Xuyên vui mừng cười.
Nhưng mà sau một khắc, Trương Đại Hải mạnh mẽ, thốt lên:
– Trời ạ. Nàng lại có nhiều tóc đến vậy sao. Còn cài đầy đồ trang sức lên đầu nữa. Còn có cái cổ, bả vai, bộ ngực gì mà, xương mềm dẻo, thịt êm ái này nọ. Sau đó, cái eo, cư nhiên, còn chỉ nhỏ đến mức chỉ dùng một cái tay là có thể nắm chặt rồi sao…
Y ngơ ngác tự nhìn bàn tay của mình, không nhịn được mà làm ra động tác nắm tay:
– Cái kia …… Cái eo nhỏ xíu đến vậy, không phải nên sớm đã gãy đứt mất rồi à? Giang Bách Xuyên, mấy cái này mà ngươi đang nói, chính là nữ nhân sao?Làm sao mà ta nghe xong, thấy cứ như là yêu quái vậy a.
Hình tượng phong độ phi phàm, có giáo dưỡng luôn duy trì tốt trong mười mấy năm qua của Giang Bách Xuyên mười mấy năm qua vẫn duy trì tu dưỡng, ngay ở này trong khoảnh khắc của ngày hôm nay, đã lập tức triệt để bị hủy hoại rồi.
Hắn lần thứ hai túm chặt lấy cổ áo của Trương Đại Hải:
– Đây là cách nói phóng đại, dùng từ miêu tả khoa trương, ngươi có biết hay không? Tưởng tượng a. Ngươi nên dùng trí tưởng tượng nhiều vào đi. Ngươi làm ơn, hãy tập trung mà tưởng tượng dáng vẻ xinh đẹp, quyến rũ, hoàn mĩ của các nàng, còn có cả đường cong thân thể mềm mại như là sông Tương Giang. Ngươi, ngươi có hiểu hay không? Không xong rồi a. Ta cũng đã bị ngươi làm cho tức chết rồi đi.
Trương Đại Hải ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Giang Bách Xuyên đang nổi giận. Y vốn không hiểu tại sao hắn lại phải nổi nóng cả.
– Ta …… Ta vốn không thể tưởng tượng ra nổi. Giang Bách Xuyên a, tại sao ngươi lại muốn ăn nói khoa trương vậy nha? Ngươi cứ thấy sao nói vậy, ăn ngay nói thật nha. Thì, không phải là ta đã nghĩ ra rồi sao? Còn có cái gì mà như sông Tương Giang nha. Vậy ngươi nói xem, nữ nhân thì có quan hệ gì đến sông Tương Giang hả. Lẽ nào là mọi nữ tử được sinh ra ở cạnh sông Tương Giang, đều lớn lên thành cái loại dáng vẻ đó à?
– Thế là xong! Ta từ bỏ! Đúng là đàn gảy tai trâu. Đây, vốn đã là một chuyện rất buồn cười. Càng buồn cười, chính là, ta lại vẫn vây quanh một đầu trâu ngu ngốc để đánh đàn cho nó nghe a.
Giang Bách Xuyên buông Trương Đại Hải ra. Hắn quay người, ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục nói:
– Mặc kệ đi. Nghỉ một chút đủ rồi. Chơi cờ, chơi cờ tiếp thôi.
Dù đã mở miệng nói “thế là xong”, nhưng ở trong lòng của Giang Bách Xuyên vẫn cực kì lo lắng. Cho nên, không tới nửa khắc, cư nhiên, hắn đã liền thua mất một ván.
Hắn thật không biết là bản thân mình bị làm sao nữa. Nhưng mà Trương Đại Hải lại bày ra một bộ dạng giống như là đã trút được gánh nặng rồi vậy, lập tức đứng lên, vui mừng đến mức cười “hắc hắc”, nói:
– Được rồi a. Giang Bách Xuyên này, buổi chiều ta vẫn còn muốn làm tiếp công việc còn đang dở dang a. Lại, không thể chơi cờ cùng ngươi nữa rồi. Ngươi nên đi về trước đi thôi.
Chữ cuối cùng của y vừa nói xong, thì người của y cũng đã chạy ra cách xa đây đến hơn ba thước rồi đi. Xem ra, y hẳn như là một con thỏ nóng lòng muốn chạy trốn a.
Lẽ nào, ngươi cùng ta chơi cờ liền phải chịu khổ sở đến như thế à? Dường như, còn sợ là ta sẽ giữ chặt ngươi lại, mà vội vàng chạy ra thật xa đến vậy nữa chứ. Hừ hừ. Ngươi tự cho rằng ngươi là ai a.
Giang Bách Xuyên hờn dỗi, đứng dậy, xoay người đi trở về.
Hắn đi trên đường, vốn vẫn còn cách gian nhà của Trương Đại Hải thật xa, liền đã nhìn thấy một nữ nhân trung niên cười tươi đầy mặt, đứng ở cái cây trước cửa sân, thấy hắn trở về, liền niềm nở tiếp đón, nói:
– Ôi. Vị này chính là Giang công tử đi. Vậy Đại Hải đâu rồi a? Làm sao mà y vẫn còn chưa trở về nữa nha?
– Vào lúc này, đương nhiên là y đang bận bịu làm việc ở trên ruộng rồi đi.
Giang Bách Xuyên lạnh lùng trả lời. Vừa nhìn thấy ả nữ nhân này, từ đáy lòng của hắn liền dâng lên một luồng cảm xúc vô cùng chán ghét. Tuy rằng, hắn vẫn còn chưa biết nguyên nhân. Nhưng, trực giác nhạy cảm của bản thân nói cho hắn biết rằng, mọi chuyện mà cái loại nữ nhân này mang đến, chỉ sợ là, sẽ không có cái tin tức nào tốt lành cả đi.
– Ai nha. Đứa nhỏ này a. Giờ này lại vẫn còn bận bịu với trồng trọt gì với vài ba thửa ruộng kia a. Lẽ nào, mấy thửa ruộng đó, lại có thể quan trọng hơn so với việc chung thân đại sự của bản thân nha? Giang công tử, ngươi mau mau gọi y trở về đây đi. Bởi ta có chuyện vui lớn, muốn nói cho y biết nha.
Nữ nhân vừa khoa trương thốt lên, đôi mắt cũng không chớp lại vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn dật phi phàm của Giang Bách Xuyên.
– Có cái tin tức tốt gì? Trước tiên, ngươi cứ nói cho ta nghe một chút đã.
Dự cảm không tốt ở trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Giang Bách Xuyên hơi nheo mắt lại. Thậm chí đến ngay cả, cái chiêu nhiếp hồn đại pháp qua đôi mắt biết nói vốn không tính là sở trường gì của hắn cả, cũng đã được hắn vận dụng ra hoàn toàn.
Dù không là sở trường của hắn, nhưng chỉ với nửa điểm công lực của chiêu thức này thôi, cũng đều sẽ dễ dàng sai khiến người khác. Nhưng với đám thôn nữ này, hắn vốn không cần tung ra chiêu này cũng chẳng sao cả. Lần này, thật sự có vẻ, là đại tài tiểu dụng(*) quá mức đi.
Bởi, kỳ thật, Giang Bách Xuyên liền không cần làm gì. Thì, nữ nhân này cũng sẽ kể cho hắn nghe không sót một chữ nào. Do nữ nhân luôn là thích ăn nói khoe khoang, mười phần bản chất của các nữ nhân đã có bảy, tám phần bản lĩnh nhiều chuyện này rồi a.
– Ai nha. Chỉ là, ta muốn làm mai cho y mà thôi a. Cô nương của lão Hà gia bên phía tây. Người ta lớn lên cũng rắn chắc, tay nghề cũng khéo, có thể làm mọi việc, đang nghĩ muốn tìm một nam nhân thành thật, có trách nhiệm, biết cần cù làm lụng. Cho nên, vừa nghe xong những yêu cầu này. Ngay lập tức, ta đã nghĩ đến Đại Hải của chúng ta ngay mà. Còn nữa, lại hiếm thấy có nhà gái nào lại yêu cầu lễ hỏi vốn không cao nha. dây chính là chuyện vui lớn a.
Dưới sự mê hoặc của nhiếp hồn đại pháp, thì trong khi vị bà mối đang tự thuật cũng đã giảm đi mấy phần mặt mày hớn hở. Nhờ như vậy, Giang Bách Xuyên mới không tung một chưởng ra giết nàng ngay lập tức.
Ở nơi này, giết người diệt khẩu, cũng không có người nhìn thấy đi.
Giang Bách Xuyên liếc mắt một cái nhìn khắp bốn phía. Lửa giận phừng phừng dấy từ tâm, càng lúc càng bốc cháy, thẳng lên đến đỉnh đầu bạo nộ a.
Đúng là cái ả bà mối này đã ăn gan báo rồi mà, vội vã dám chạy đến nhà Đại Hải mà mai mối nữ nhân của mấy người cho y sao. Chứ không phải là vì mấy người đều biết, ta vừa cho Đại Hải một thỏi vàng hay sao hả. Hừ hừ. Tâm tư của ả nữ nhân xấu xa đến vậy còn có thể lấy về nhà được nữa à? Còn không bằng, tốt nhất là để ta lập tức lặng lẽ loại trừ cái mầm tai họa này đi.
Giang Bách Xuyên nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ ở trong lòng mà tìm ra cái cớ để giết người. Nhưng đến cuối cùng, coi như trời xanh có đức hiếu sinh, đúng lúc này thì lại xuất hiện một người A đi đường ngang qua đã cứu một mạng cho nữ nhân này.
Đã làm hỏng thời cơ tốt để diệt khẩu, cho nên, hắn đã nghĩ cách đánh đuổi nữ nhân này đi, khiến cho bà cắt đứt hoàn toàn cái ý niệm này đi là được rồi.
Giang Bách Xuyên ở trong lòng cười lạnh, bên ngoài lại rất kiêu ngạo, mà nói:
– Không cần làm phiền đến ngươi. Việc hôn nhân sự của Đại Hải, tự nhiên sẽ có người lo chu toàn cho y. Loại nữ nhân kia cũng có thể xứng đôi với Đại Hải à? Ngươi đi đi. Nếu ngươi còn dám nhắc tới loại mai mối này, ta liền thả chó ra cắn ngươi nha.
Nghe lời này của hắn xong, bà mối sửng sốt một lúc. Bà liền nhìn ra được, con mắt của hắn tựa hồ như mọc ở trên đỉnh đầu, khinh người quá mức, cho nên sau đó, đã thành công khiến cho bà phẫn nộ, vừa la lối ồn ào trách cứ vừa rời đi.
Đánh đuổi được bà mối đi rồi. Tâm tình của Giang Bách Xuyên cũng tốt hơn rất nhiều. Hắn vừa khẽ hát vừa cất bước đi tới tiệm thịt kho, mua hai cân thịt bò kho tương cùng với mấy khúc xương xí quách dày thịt đã được tẩm ướp gia vị ngon miệng, mới quay trở về. Hắn lấy xương thịt đó ném cho Đại Hoàng, thịt bò kho tương thì đã được cắt lát đẹp đẽ, bày ra ở trong mâm, chỉ còn chuyên tâm mà chờ Trương Đại Hải trở về ăn cơm là đủ rồi a.
Mãi đến tận khi mặt trời đỏ au lặn về chân trời phía tây, mới nhìn thấy một bóng người hăng hái bừng bừng, vui vẻ xông vào nhà. Giang Bách Xuyên khá là buồn bực:
– Kỳ quái thật a. Y không phải nên bày ra cái dáng vẻ rất mệt mỏi à? Làm việc cày cấy nặng nhọc cả một ngày rồi mà.
– A. Có thịt bò kho tương a. Giang Bách Xuyên, là ngươi mua, đúng không? Nhìn đi, ta lại khiến cho ngươi quá tiêu tốn rồi a.
Trương Đại Hải trực tiếp nở nụ cười hàm hậu. Dưới sự hối thúc nôn nóng của đối phương, y vội vã lau mồ hôi, vào phòng bếp,lấy ra mấy cái bánh dầu.
Giang Bách Xuyên vừa ở một bên nhìn y thông thạo đổ dầu vào trong chảo, đợi chảo nóng lên, lại mau lẹ cầm lên một cái bánh bột bỏ vào, lật trái một lát, lật phải một hồi. Cái bánh đang được chiên ở trong chảo, dần dần nhiễm lên một lớp màu vàng óng ngon miệng hấp dẫn, từng trận mùi thơm nức mũi cũng đang được lan tỏa ra.
Trong lòng của hắn lại đang cảm thán, than thở: Nếu thật sự phải cưới Trương Đại Hải về, kì thật, có thể giỏi hơn Lý Đại Hỉ nhiều a. Tuy rằng cả hai vị nhà quê này đây, cũng không thông minh, tài giỏi hơn nhau bao nhiêu. Nhưng mà Đại Hải vẫn có một tay trù nghệ giỏi nha. Cái vị Lý Đại Hỉ kia, chỉ biết ăn, lại chưa từng thấy vị này nấu ra món gì để ăn a.
Lại vừa ở một bên, khóe miệng của hắn đang câu lên, vẽ ra một mạt cười hạnh phúc, nhìn bóng dáng Trương Đại Hải bận rộn xoay quanh bệ bếp, bất giác, hắn đã có chút hiểu rõ, nguyên nhân vì sao một kẻ mắt cao hơn đầu như tên huynh đệ kia của hắn, lại bị mê hoặc, xiêu lòng bởi một vị nhà quê rồi đi.
Cũng là bởi vậy, mê mẩn loại cảm giác giản dị này, đây mới gọi là hạnh phúc thật sự đi. Bởi vì giờ khắc này, ở trong lòng của hắn vốn đã bình tĩnh lại thoải mái vô cùng.
Nụ cười lập tức thu lại, Giang Bách Xuyên bị ý nghĩ này của bản thân, lại tự khiến cho hắn phải giật mình, kinh ngạc, sững sờ.
Làm sao mà…
Tại sao ta lại nghĩ đến chuyện muốn cưới vị Trương Đại Hải này về nhà mình a. Ông trời ơi. Lẽ nào, ta đã dính phải ma chướng rồi à?
Không được a. Kiên quyết không thể lún sâu vào nữa a. Không sai.
Sau khi vừa ăn xong bữa cơm này, hắn liền sẽ rời đi. Cho dù đối phương có kỳ nghệ tài giỏi đến mức nào, hắn cũng sẽ mặc kệ. Nói chung là, hắn đều sẽ kiên quyết, không thể để cho bản chân sa ngã, nối theo gót chân lệch lạc của Thẩm Thiên Lý a.
Trương Đại Hải đang bận rộn, vốn không có chú ý đến sự biến hóa sắc mặt ở trong nháy mắt của Giang Bách Xuyên. Y vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi đau lòng vì phải dùng mất đi một miếng dầu để chiên đồ rồi a.
Giang Bách Xuyên cũng đã cho y nhiều tiền đến vậy. Cho nên, làm sao mà có không thể tiếp đãi người ta quá mức keo kiệt nha.
Huống hồ gì, cũng đã chiên ra mấy cái bánh dầu đẹp mắt lại ngon miệng đến thế này, nói không chừng, y còn có thể được cho thêm chút bạc đây. Y phi thường mỹ mãn mà tìm ra một lí do tốt đẹp đẽ biện giải ở trong lòng.
– Đại Hải, ta …… ta phải đi rồi a.
Giang Bách Xuyên ăn như hùm như sói, ăn sạch sành sanh hết đám bánh dầu cùng với thịt bò kho tương, đến một chút vụn bột bánh, lại vẫn còn chưa cam lòng đặt đũa xuống trên mâm cơm nữa đi. Lần này, vẫn là lần đầu tiên, hắn học được cách ăn không lãng phí lương thực.
Thực là….
Lại nấu ra mấy món ăn ngon đến vậy a, hại mình suýt chút nữa, không nói ra được lời từ biệt