Buổi sáng khi Lục Nhiên tỉnh dậy, đầu đau như có búa bổ, quả nhiên, rượu không thể uống bừa. Lục Nhiên bụng cồn cào lê bước xuống nhà, Tiêu Mặc từ phòng bếp bước ra, trên tay còn bưng gì đó. Thấy cô chân trần bước xuống, anh liền lấy đôi dép đi trong nhà ở bên cạnh, đặt trước mặt cô, nhẹ giọng trách mắng: "Đi dép vào, sàn nhà lạnh."
"Cảm...cảm ơn."
"Tôi nấu bữa sáng rồi, em ăn một chút nhé?"
Lục Nhiên ngạc nhiên nhìn đồ ăn trên bàn, cháo trứng và vài món ăn kèm thanh đạm, còn có một ly nước chanh gừng đặt ở bên cạnh.
Lục Nhiên ngơ ngác hỏi: "Cái này...đều là anh làm sao?"
Tiêu Mặc gật đầu, Lục Nhiên cảm thán, chậc chậc, kiểu đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, lại lên được phòng khách xuống được phòng bếp thế này, chẳng trách có thể làm cho nữ chính vứt bỏ nam chính mà chạy theo. Lục Nhiên múc một muỗng cháo, thấy Tiêu Mặc ngồi đối diện cô, tư thái ăn uống rất tiêu chuẩn.
Thấy Lục Nhiên tuy đang ăn nhưng bộ dáng lại lo lắng bồn chồn, Tiêu Mặc mới nói với cô: "Chuyện của Liễu Như Yên, em đừng lo lắng nữa, tôi sẽ giải quyết."
Lục Nhiên ngạc nhiên cảm kích nhìn anh, nhịn không được hỏi: "Tiêu Mặc, sao anh lại đối tốt với tôi vậy?" Anh đối tốt với tôi như vậy, tôi thấy không quen, cũng sẽ hiểu lầm.
Tiêu Mặc không nhìn cô nói: "Em là nhân viên của tôi, tôi không tốt với em, thì tốt với ai?"
Tiêu Mặc nói như đó là chuyện đương nhiên, làm Lục Nhiên không biết phải trả lời thế nào, nhưng mà lời Tiêu Mặc nói cũng đúng, chắc là cô nghĩ nhiều rồi. Lục Nhiên tự hứa, sẽ làm việc chăm chỉ hơn nữa, báo đáp công nuôi dưỡng chăm sóc của boss tổng.
Ăn sáng xong, Lục Nhiên lẻn vào phòng gọi điện thoại, Dương Mạnh nhận được điện thoại của cô mà cả kinh: "Em có bị làm sao không vậy? Sao bỗng nhiên lại hăng hái làm việc như thế?"
Lục Nhiên nói: "Đơn giản mà, em muốn kiếm thật nhiều tiền, cũng muốn trở nên thật nổi tiếng." Để không ai có thể khinh dễ cô, hoặc khinh dễ những người thân và bạn bè xung quanh cô.Cũng là để kiếm thật nhiều tiền cho boss tổng.
Dương Mạnh không biết cô nghệ sĩ nhỏ nhà mình hôm nay ăn phải thuốc gì, bình thường toàn là hận không thể đá phăng mấy tài nguyên rườm rà mà anh sắp xếp cho cô, sao tự dưng hôm nay trời trở gió muốn càng bận bịu càng tốt thế này?
Dương Mạnh dằn xuống nghi hoặc trong lòng, nói: "Được rồi, lúc trước có người gửi đến cho cô hai kịch bản phim, anh vốn cho rằng cô muốn tập trung cho việc ca hát trước nên định từ chối, nhưng vẫn chưa có thời gian để gọi cho bên đó. Nếu cô đã quyết tâm như thế, anh sẽ bảo Tiểu Nha đưa hai kịch bản cho cô xem qua, lát nữa Tiểu Nha sẽ qua đón cô. Đúng rồi, hai kịch bản này, một cái là vai nữ chính phim thanh xuân vườn trường, nghe nói đạo diễn muốn chọn cô nên không cần đi thử vai, còn một cái chỉ là nhân vật nữ phụ ba, nhưng là trong một bộ phim chế tác lớn, là tài nguyên được công ty lấy được, nếu muốn diễn thì cô phải đi thử vai."
Lục Nhiên nhanh nhảu trả lời: "Được, để em xem qua trước rồi nhắn anh sau."
Lục Nhiên cúp máy, nếu cô đã quyết định trở nên mạnh mẽ, thì bắt buộc phải bỏ ra công sức xứng đáng, buồn là, cô sẽ không có nhiều thời gian vuốt ve Lông Xu nhà cô nữa, hức hức.
----
Trường đại học thành phố A.
Một đám nam sinh nữ sinh xúm tụm vây thành một vòng tròn lớn quanh khu vực chụp hình.
"Nhìn kìa, aaaaa, đó không phải là Lục Nhiên sao? Tôi rất thích mấy bài hát của cô ấy, giọng dễ nghe cực ý."
"Nghe rồi nghe rồi, nghe nói còn được đánh gía là tân binh khủng long đấy, tài nguyên cũng tốt không kém gì những nghệ sĩ ra mắt trước đó."
"Người ta có tài, lại xuất thân từ công ty lớn, chẳng phải rất dễ hiểu sao. Nghe nói còn là tiểu thư Lục gia đấy."
"Tin tức của cậu chậm thế, cô ta là dồ dỏm thôi, biết Lục Khả Vân khoa kinh tế đối ngoại không? Cô ta mới là Lục tiểu thư hàng thật giá thật nhé."
"Nhưng mà nhìn nhan sắc hay khí chất, Lục Nhiên này vẫn hơn Lục Khả Vân kia một phần."
Mấy người xung quanh nghe vậy cũng gật gù đồng tình. Lục Nhiên không để ý đến những ồn áo xung quanh, chú tâm tạo dáng để chụp hình. Tổ chụp hình này quả thật rất dụng tâm, không chụp trong studio mà ra ngoài chọn bối cảnh để chụp, trường đại học A vốn nổi tiếng là một trong những ngôi trường có thiết kế và quang cảnh đẹp nhất cả nước, quả thật danh xứng với thực.
Thợ chụp hình vừa bấm máy vừa khen ngợi "Tốt lắm, tuyệt, rất tốt", buổi chụp hình cứ thế kết thúc trong không khí tốt đẹp. Lục Nhiên dặm lại lớp trang điểm, cô còn phải quay thêm một video trả lời phỏng vấn để tuyên truyền cho hãng đồng phục này. Người phỏng vấn là một nữ MC trẻ tuổi, vừa thấy Lục Nhiên ngồi xuống liền bắt đầu đưa ra câu hỏi.
MC: "Xin chào, Lục Nhiên, chúc mừng bạn trở thành người đại diện của hãng đồng phục Elite, Elite là một hãng đồng phục xa xỉ dành cho học sinh sinh viên của giới thượng lưu, điều gì làm bạn cảm thấy mình phù hợp với vị trí đại sứ thương hiệu này?"
Lục Nhiên nhìn nhìn nữ MC, nghe ra được sự châm biếm lắt léo trong câu hỏi của cô ta, Lục Nhiên cười tươi trả lời: "Chào chị, đúng vậy, đồng phục Elite nổi tiếng với những đường cắt may tinh tế và chất liệu mặc thoải mái, xứng đáng là "thủ khoa" của đồng phục, tôi rất may mắn khi được làm người đại diện cho một thương hiệu uy tín như vậy. Tôi tin tưởn rằng Elite lựa chọn tôi là vị tìm được sự tương xứng trong đó. Tôi hi vọng mình sẽ làm tốt."
Lục Nhiên khéo léo trả lời, vừa không huyênh hoang tự cao cho rằng mình là "thượng lưu", vừa giải thích rõ ràng rằng đây hoàn toàn là sự lựa chọn bên phía công ty Elite, nghĩa là cô có giá trị xứng đáng.
Nữ MC tiếp tục: "Nghe nói bạn vừa quay xong một chương trình truyền hình thực tế cùng với thần ca Lưu Vũ Thiên, trước đây còn có tin đồn bạn là fan cuồng của anh ấy, bạn có suy nghĩ gì về những phản hồi trên mạng?"
Tiểu Nha thấy câu hỏi không đúng với kịch bản vốn có, đang định tiến lên ngăn cản thì thấy Lục Nhiên nháy mắt ra hiệu cho cô không cần. Lục Nhiên nhạy bén hiểu được nữ MC này có ý làm khó cô, nhưng mà người ta cho cô cơ hội tốt như thế để thanh minh, dại gì không nắm lấy?
Lục Nhiên từ tốn cười trả lời: "Như bạn vừa nói, tiền bối Lưu Vũ Thiên được xưng tụng là thần ca, tôi cảm thấy rất may mắn khi tình cờ được quay chung một chương trình với anh ấy, tôi đã học hỏi được rất nhiều điều tốt đẹp. Lúc nhỏ tôi không hiểu chuyện, những lời nói lúc đó hi vọng mọi người bỏ qua. Sau này, tôi cũng sẽ lấy tâm thế của một hậu bối, một người yêu thích âm nhạc để ủng hộ và học hỏi từ tiền bối Lưu. Rất cảm ơn."
Nữ MC thấy Lục Nhiên mỗi câu mỗi từ đều thông minh khéo léo, có muốn cũng không làm khó cô nữa, dù sao người đưa tiền cho cô cũng chỉ yêu cầu hỏi thêm hai vấn đề này. Nữ MC nhớ lại, lúc cô chuẩn bị phỏng vấn, có một cô gái đưa cho cô một phong bì đầy tiền, có thể nghe loáng loáng bạn cô ta gọi cô họ Lục. Nữ MC tiếp tục đề tài khác : "Lục Nhiên tiểu thư, rất nhiều khán giả, đặc biệt là khán giả nam, đều tò mò muốn biết bạn có suy nghĩ gì về hình mẫu lý tưởng của mình, có thể chia sẻ một chút không? Bạn có ý định yêu đương không?"
Lục Nhiên nghe đến câu này thì tuy xấu hổ nhưng vẫn khéo léo trả lời: "Haha, về chuyện này, tôi hiện tại vẫn muốn tập trung cho sự nghiệp. Chị thấy đấy, tôi còn đang mặc đồng phục đây, thầy cô dặn không được yêu sớm nhé!"
Lục Nhiên trả lời câu hỏi một cách lóm lỉnh khiến mọi người xung quanh cười ồ, buổi phỏng vấn cuối cùng cũng kết thúc.
Lục Nhiên sau khi về nhà thì nằm vật ra sô pha, hai quyển kịch bản mà Tiểu Nha đưa, cô vứt đại ở trên bàn khách. Lúc Tiêu Mặc về đến nhà, thấy cô đã ngủ quên trên ghế, liền lắc đầu lấy chăn đắp cho cô. Thấy bên cạnh cô có hai quyển kịch bản, anh tiện tay cầm lên xem, sau khi xem qua, Tiêu Mặc đầu mọc đầy vạch đen, phim thanh xuân vườn trường bây giờ, cảnh hôn hít sao lại nhiều như vậy? Biên kịch này có phải bị ấm đầu không, còn nhỏ yêu đương hôn hít cái gì? Tiêu Mặc đứng dậy, nhấc điện thoại lên gọi điện. Lục Nhiên vẫn ngủ say như chết, không biết là con đường đi lên của mình sắp tới vừa một bước tiêu tan.
Ngày hôm sau, khi Lục Nhiên tỉnh dậy thì thấy mình nằm trên giường, trên người là chiếc chăn bông nặng trịch, cô nhớ, hôm qua mình ngủ quên trên sô pha, chẳng lẽ là cô mộng du trở về phòng? Lục Nhiên lắc đầu cho tỉnh, đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó xuống nhà. Lục Nhiên không thấy Tiêu Mặc đâu, không hiểu sao hôm nay mới 8h anh ta đã đi làm rồi? Lục Nhiên vừa ăn bữa sáng vừa xem qua kịch bản, đang xem vui vẻ, điện thoại của Dương Mạnh gọi tới.
"Lục Nhiên à, em sao lại đắc tội Tiêu tổng rồi? Sáng hôm nay trợ lý Trần gọi đến, bảo là hai kịch bản kia, em không được diễn."
Lục Nhiên trợn mắt: "Vì sao ạ?"
Dương Mạnh che dấu nói: "Trợ lý Trần không nói cụ thể, chỉ bảo là boss tổng bảo vậy. Em làm gì chọc giận anh ta à?"
Lục Nhiên nghe Dương Mạnh hỏi vậy cũng không khỏi tự kiểm điểm xem cô có làm gì mất lòng ông chủ nhà cô không, nhưng thật sự không có. Hôm qua khi ăn sáng, hai người vẫn vui vẻ, sau đó khi cô xong việc về nhà thì ngủ lăn quay, đến bây giờ tính ra hai người còn chưa chạm mặt ấy chứ? Lục Nhiên nói với Dương Mạnh chuyện còn lại để cô lo rồi cúp máy, cô bấm điện thoại gọi vào máy của Tiêu Mặc, không có ai trả lời.
Lục Nhiên bay giờ đã thật sự nghi ngờ bản thân mình có hay không lần này đã thật sự chọc giận boss, cô bật người dậy, làm Lông Xù bên cạnh cũng khẩn trương dậy theo, Lục Nhiên đi qua đi lại, cuối cùng cũng nghĩ ra kế sách ứng phó.
-----
Tổng công ty tập đoàn Tiêu thị.
Trần Vĩ thấy có tiếng chuông điện thoại bàn reo, nhấc máy: "Alo, tôi là Trần Vĩ."
Đầu dây bên kia rất nhanh trả lời: "Trợ lý Trần, tôi gọi từ quầy lễ tân, có một vị tiểu thư đang ở đây nói là muốn gặp Tiêu tổng, không, không có hẹn trước, à, vị tiểu thư này họ Lục, tên chỉ có một chữ Nhiên, hả? Vâng vâng ạ, tôi sẽ giữ cô ấy lại ạ."
Trần Vĩ buông điện thoại, nhanh chóng chạy đi bấm thang máy xuống dưới, tí nữa thì anh đã bảo cô lễ tân tuổi người, may là não anh nhanh hơn miệng. Cũng không thể trách được, bình thường có bao nhiêu cô gái đến đây sống chết đòi gặp Tiêu tổng nhà anh chứ? Còn tự xứng cái gì mà bạn gái, người yêu, nhân tình, có người còn bảo là vợ của Tiêu tổng.
Trần Vĩ nhớ lại, hôm qua khi anh đang vui vẻ đi xem mắt thì nhận được điện thoại của boss, boss tức giận bảo anh phải giải quyết mấy cái kịch bản gửi đến chỗ Lục tiểu thư đi, làm cho Trần Vĩ anh một lần nữa bỏ lỡ công cuộc tìm vợ, chạy đi giải quyết.
Sáng hôm nay, không biết boss ở đâu xem được video phỏng vấn của vị Lục tiểu thư kia, bảo là cô ấy còn trẻ còn muốn phát triển sự nghiệp, chưa muốn yêu đương, thế là boss nhà anh cả ngày buồn bực, mấy vị giám đốc trưởng phòng một lần nữa bị hành hạ trong phòng họp đã mấy tiếng rồi chưa ra.
Trần Vĩ có thể hiểu được, boss nhà anh năm nay đã 27 tuổi, mà Lục tiểu thư người ta mới chỉ 19 tuổi, tuổi xuân mơn mởn, có biết bao nhiêu chàng trai trẻ để chọn lựa? Chỉ tội boss nhà anh, tuy buồn bực mình "trâu già" nhưng cũng không làm gì được, boss nhà anh lo lắng cũng phải.
Trần Vĩ bước khỏi thang máy, thấy Lục Nhiên tay cầm một hộp cơm, trên mặt là khẩu trang kín mít, trước đây Trần Vĩ đã nhìn thấy ảnh của cô trên mạng, quả thật xinh đẹp động lòng người, chẳng trách ông chủ mê như điếu đổ.
"Lục tiểu thư, Tiêu tổng đang họp, cô có thể đợi ở văn phòng của Tiêu tổng." Cô không muốn đợi cũng phải đợi, nếu cô mà về thì Trần Vĩ tôi làm sao cứu được mấy vị giám đốc trưởng phòng đang bị hành hạ trong phòng họp đây?
"Như vậy có ổn không?" văn phòng boss tổng nhiều tư liệu quan trọng như vậy, một nhân viên nhỏ nhoi như cô vào ngồi liệu có bị đuổi đi không?
"Rất ổn, rất ổn. Tiêu tổng biết cô đến sẽ rất vui." Nếu thấy cô còn mang cơm hộp cho ngài ấy, sợ là ngài ấy