Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Lục Nhiên mệt mỏi về phòng, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cô vẫn như vậy không thích những buổi tiệc rượu này.
Trước cửa phòng khách sạn cô, có một bóng người đang đứng ở đó. Tiêu Mặc trên người mặc bộ vest đen, đứng dựa người vào tường, nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng nhìn cô.
Lục Nhiên nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: "Tiêu tổng, sao anh lại ở đây?"
Tiêu Mặc nói: "Tôi đến gặp em."
Lục Nhiên lại hỏi: "Không biết Tiêu tổng muốn gặp tôi là có chuyện gì?"
Tiêu Mặc : "Sao em lại dọn hết đồ của em đi rồi? Em...là muốn rời khỏi tôi?"
Lục Nhiên bình tĩnh nói: "Tiêu tổng, tôi rất cảm ơn anh thời gian qua đã cho tôi ở nhờ, sau khi quay phim xong, chung cư tôi ở cũng sẽ hoàn tất sửa chữa, tôi không muốn làm phiền Tiêu tổng nữa."
Tiêu Mặc nghe cô nói, mỗi một từ "Tiêu tổng" đều là vẻ xa cách.
Lục Nhiên nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi vào phòng đây. Tiêu tổng, tạm biệt."
Tiêu Mặc nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại, lời lên đến miệng lại không thể nào hỏi ra được. Tiêu Mặc sợ, nếu mình hỏi, cô sẽ như trước đây, lại biến mất khỏi tầm mắt anh. Cô không biết, lúc đó, anh đã phải dùng biết bao nhiêu cách thức khác nhau để tìm được cô, từ từ đem cô về gần bên cạnh mình một lần nữa. Tiêu Mặc không hiểu vì sao, anh luôn có cảm giác, Lục Nhiên dù ở trước mặt anh, hai người vẫn như đứng ở hai thế giới khác nhau. Cô xa cách, như giữa hai người là một ranh giới vô hình không nhìn rõ.
Lục Nhiên lạnh lùng nói: "Tiêu tổng, ngài buông tay ra đi. Để người khác nhìn thấy rồi hiểu lầm, sẽ không tốt."
Cô không muốn bị người khác nhìn thấy, nếu đến tai của Diệp Ngọc Lan, chẳng phải cô sẽ mang tiếng là người thứ ba xen vào tình cảm của hai người bọn họ sao? Lục Nhiên không hiểu Tiêu Mặc vì sao đã có người trong lòng, lại vẫn luôn đối tốt với cô như vậy, làm cô không tự chủ được tự hỏi cảm xúc của bản thân hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng Lục Nhiên tự thuyết phục bản thân, anh đối tốt với cô, có lẽ là vì cô đã từng giúp anh chăm sóc Lông Xù, cũng có lẽ là vì "Lục Nhiên lúc nhỏ" từng lẽo đẽo theo sau anh. Nhưng mà, đó không phải là cô. Lục Nhiên không muốn bản thân vướng vào bất kỳ một tình huống khó xử nào, không muốn tranh giành, càng không muốn dây dưa với những cảm xúc mà chính cô cũng không hiểu rõ.
Tiêu Mặc cầm bàn tay cô, trầm giọng nói: "Lục Nhiên, tôi không quan tâm bọn họ có hiểu nhầm hay không. Cảm xúc của tôi, chẳng lẽ em không hiểu?"
Lục Nhiên tự hỏi, cô phải hiểu cái gì?
Lục Nhiên nói: "Tiêu tổng, anh không quan tâm, nhưng tôi quan tâm. Nghề nghiệp của tôi không cho phép tôi dính vào những tin đồn như vậy. Tiêu tổng, anh là ông chủ của tôi, anh có lẽ hiểu điều này hơn ai hết. Nếu Tiêu tổng không vừa lòng với tôi, anh có thể huỷ hợp đồng."
Tiêu Mặc nghe cô nói, quả nhiên, mỗi lần anh muốn đến gần cô, cô liền trăm phương nghìn kế muốn rời khỏi anh. Trước đây là thế, bây giờ cũng vậy.
Tiêu Mặc nói: "Em muốn huỷ hợp đồng? Lục Nhiên, em đừng nằm mơ nữa, một cái cây hái ra tiền như em, em cho rằng tôi sẽ để em rời khỏi người tôi sao?"
Lục Nhiên tức giận, quả nhiên là giai cấp tư bản hút máu người khác. Đối với người ta, cô chỉ là cái cây hái ra tiền thôi. Chỉ sợ là chừng nào cô còn nổi tiếng, còn kiếm ra tiền, công ty sẽ không buông tha cho cô.
Lục Nhiên cố gắng dằn cơn tức xuống, bình tĩnh nói: "Tiêu tổng, tôi chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi, làm sao dám chống đối ngài? Tôi sẽ ngoan ngoãn làm tốt việc của mình. Sau này, anh là ông chủ của tôi, tôi là nhân viên của anh, quan hệ của chúng ta, chỉ như vậy."
Lục Nhiên rút tay khỏi bàn tay nóng bỏng của anh, xoay người bước vào phòng, đóng sập cửa lại.
Tiêu Mặc đứng ở cửa một lúc lâu rồi mới rời đi. Lúc đi ra đến cửa khách sạn, không ngờ lại gặp Diệp Ngọc Lan ở đây. Diệp Ngọc Lan thấy anh ở đây, không khỏi ngạc nhiên cùng vui mừng.
Diệp Ngọc Lan nói: "Tiêu Mặc, sao anh lại ở đây?"
Tiêu Mặc không kiên nhẫn cất bước đi.
Diệp Ngọc Lan níu lấy cánh tay Tiêu Mặc nói: "Tiêu Mặc, giao ước của chúng ta, anh vẫn còn nhớ chứ."
Trần Vĩ từ lúc nào đi đến bên cạnh hai người, rút bàn tay của Diệp Ngọc Lan khỏi cánh tay Tiêu Mặc, khách khí nói: "Diệp tiểu thư, những chuyện này tôi sẽ sắp xếp. Cô yên tâm."
Tiêu Mặc lạnh lùng nhìn cô ta, một câu cũng không nói liền cất bước rời đi.
Diệp Ngọc Lan thấy trợ lý Trần khách khí với mình thì cũng không cự cãi nữa. Thời gian qua lâu như thế, cô vẫn luôn nhận được sự trợ giúp từ Tiêu Thị, cũng luôn tự tin Tiêu Mặc có ý với mình. Chắc chắn là như thế, có thể anh như vậy là để tránh tin đồn cho cô. Cũng có thể là vì tâm trạng anh đang không tốt. Nghĩ vậy, Diệp Ngọc Lan liền cảm thấy muôn phần tự đắc.
Sáng hôm sau lúc đến phim trường, Lục Nhiên thấy mọi người đều bàn tán to nhỏ. Lục Nhiên còn lơ ngơ không biết chuyện gì, nhưng một lúc lâu sau cũng đã hiểu rõ. Bởi vì, ở ngóc ngách nào của đoàn phim, cũng đều nghe được mấy lời bàn tán kiểu như này:
"Nghe nói cả ba bữa ăn hôm nay đều do tập đoàn Tiêu Thị tài trợ đấy, còn mời đến cả đầu bếp 5 sao Michellin nữa. Nhìn mấy món ăn đó xem..."
"Ừm, xem ra mấy tin đồn trong giới là thật, Diệp Ngọc Lan quả thật may mắn, tìm được chỗ dựa lớn như vậy. Cậu nói xem, sau này hai người họ có kết hôn không?"
"Chuyện này chưa chắc, hào môn đâu có dễ vào như thế."
"Nhưng mà nghe nói mỗi lần Diệp Ngọc Lan quay phim, vị kia đều gửi đến một bữa tiệc thịnh soạn như vậy. Hơn nữa, cơ hồ là bộ phim mà Diệp Ngọc Lan muốn đóng, đều không tốn bỏ công sức giúp cô ta giành lấy."
Lục Nhiên nghe bọn họ bàn tán, tay thì vẫn vui vẻ gắp đồ ăn cho vào miệng. Đùa à, của trời cho dại gì mà không ăn, biết tiền của "giai cấp tư bản" khó moi thế nào không hả?
Lục Nhiên vừa ăn vừa luôn miệng khen ngon, Diệp Ngọc Lan đi qua liếc nhìn cô với dáng vẻ khinh thường, chắc cô nàng đang thầm khinh bỉ cô ăn chùa ăn đến vui vẻ.
Chu Ảnh Na ở bên cạnh có chút khó hiểu nhìn Lục Nhiên hỏi: "Tiểu Nhiên, sao em ăn vui vẻ vậy? Không cảm thấy gì hết hả?"
Lục Nhiên cắt một miếng bít tết cho vào miệng, nói: "Mấy hôm nay toàn ăn cơm hộp trong đoàn phim, bây giờ có đồ ăn miễn phí, còn là của đầu bếp năm sao, sao lại không ăn vui vẻ ạ?"
Lưu Vũ Thiên nghe cô nói vậy, cười như được mùa. Chu Ảnh Na lắc đầu không nói, thầm thắp cho Tiêu Mặc một nén nhang.
Tâm trạng của Diệp Ngọc Lan có vẻ rất tốt, bình thường một cảnh diễn mấy lần mới qua, đạo diễn hô NG đến gãy lưỡi, hôm nay chỉ cần diễn hai ba lần đều thuận lợi hoàn thành.
Cảnh diễn của Lục Nhiên được sắp xếp cuối cùng, nên cô mặc cả thân phục trang ngồi phía sau đạo diễn vừa xem người khác diễn vừa học hỏi. Bọn họ quay phim vào mùa đông, thời tiết thành phố A rất lạnh, tuy không có tuyết rơi nhưng là cái lạnh cắt da cắt thịt. Lục Nhiên bình thường đều mang theo túi giữ ấm tay để trong túi áo, không biết đã rơi ở đâu mất. Lúc cô đang loay hoay tìm, Lưu Vũ Thiên đưa ra trước mặt cô một túi giữ ấm, nói: "Dùng cái này đi."
Lục Nhiên không nhận, nói: "Không cần đâu, tiền bối cứ dùng đi ạ."
Lưu Vũ Thiên dí túi giữ ấm vào tay cô, không nói không rằng quay trở về chỗ ngồi.
Lục Nhiên khó hiểu nhìn anh ta, người này, tính tình nóng lạnh thất thường, nhưng mà nghĩ đến mấy chuyện Lưu Vũ Thiên giúp cô, Lục Nhiên vẫn nhịn không được cảm kích nhìn anh ta một cái. Vị nam chính này, chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài tỏ ra cool ngầu, nhưng thỉnh thoảng sẽ vì chuyện không đâu mà cười tươi roi rói, thật làm cô thấy khó hiểu.
Đợi mãi cuối cùng cũng đến cảnh diễn của Lục Nhiên và Lưu Vũ Thiên, Lục Nhiên cởi bỏ áo khoác ngoài, đợi đạo diễn hô diễn thì liền nhập tâm vào nhân vật.
Sau khi vết thương khỏi hẳn, biết mình không thể nán lại thủ phủ của Nhậm Nhất thêm được nữa, Mạnh Liễu Thương nhân lúc Nhậm Nhất ra ngoài thì lẻn đi, không từ mà biệt, chỉ để lại một miếng ngọc bội hoa văn hình lá liễu, xem như là quà báo ân.
Khi Nhậm Nhất quay trở về, người đã không thấy, chỉ thấy trên bàn trà đặt một miếng ngọc bội. Chàng cầm miệng ngọc bội lên, nhìn một lúc lâu, miệng tuy cười nhưng trong mắt là mất mát cùng dằn vặt. Nhậm Nhất đặt miếng ngọc bội vào trong túi áo, ngay bên ngực trái, gần vị trí con tim.
Sau cảnh quay này là một cảnh quay quan trọng, lúc các nhân vật cùng hội ngộ trong yến tiệc hoàng gia nước Triệu, để chúc mừng vị quốc sư mới nhậm chức. Lục Nhiên đi thay y phục, lại đổi một kiểu hoá trang khác, không còn là một thân nữ trang nữa, mà đổi thành một thân nam trang oai phong lẫm liệt.
Mạnh Liễu Thương sau khi rời khỏi phủ của Nhậm Nhất, chịu không ít cay đắng tuỷ nhục, nhưng nhờ tài trí hơn người, nàng cuối cùng cũng thành công trà trộn vào nước Triệu, trở thành vị quốc sư được nhà vua nhất mực trọng dụng.
Yến tiệc hôm đó, đại tướng quân Hàn Nhất Phong sau khi thành công dẹp bạo loạn nơi biên cương, hoàn khải trở về. Triệu Vương rất vui vẻ, luôn miệng ca ngợi vị tướng quân tuổi trẻ tài cao này, mà công chúa Nhậm Tình bên cạnh, ánh mắt một giây cũng không rời khỏi người chàng.
Mạnh Liễu Thương ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt tràn đầy căm hận, nhưng trên gương mặt là nụ cười khiêm tốn. Khải hoàn trở về của một người, là nước mất nhà tan của người khác.
Mạnh Liễu Thương tiến đến kính rượu với tướng quân Hàn Nhất Phong, nói: "Nghe danh Hàn đại tướng quân đã lâu, hiện tại mới có dịp diện kiến. Chẳng là bên cạnh ta có một tì nữ trước đây từng được