Ngày hôm sau, tập cuối của chương trình "Nhà trọ ấm áp" lên sóng, đoạn được phát sóng chính là buổi sáng khi Lưu Vũ Thiên quay về nhà sau lịch trình, chân anh bị thương phải băng bó. Lục Nhiên tiến lên đỡ anh, thay anh làm việc nhà, lại lo lắng nhắc nhở anh uống thuốc. Khi xem đến đoạn này, cộng đồng mạng đã bùng nổ rồi.
[Mẹ ơiiii, ngọt chết mất, giờ này mà có ngươi còn không tin thuyền Táo Xoài là thật nữa thì bà đây cũng không còn gì để nói.]
[Hai người này nhìn thế nào cũng có gian tình, nhưng mà thân là dân FA, nhìn thấy cách hai người này quan tâm nhau, cũng muốn hẹn hò yêu đương rồi.]
[Chuẩn chuẩn, nhớ tập trước khi Lục Nhiên nhập viện, Lưu Vũ Thiên lo lắng thế nào, còn thay cô ấy làm việc nhà nữa. Hai người bọn họ mà không hẹn hò thật thì quả đúng là đáng tiếc.]
[Tuy tôi là fan của Lưu Vũ Thiên, nhưng phải công nhận Lục Nhiên chăm chóc Thần ca nhà mình rất tốt, tôi bị lung lay rồi, có nên chèo thuyền không?"
[Lầu trên đừng có đại diện fan Vũ Thần lên tiếng nhé, tôi vẫn đách thích Lục Nhiên, anh nhà tôi không thể nào lại đi thích Lục Nhiên.]
[Thế người ta phải đi thích cô thì cô mới vừa lòng à? Nhìn xem Lục Nhiên xinh đẹp hát hay, cô hơn người ta chỗ nào mà ở đó chê bai.]
[Khỏi cãi nữa, dù thần tượng nhà tôi thích ai yêu ai, tôi cũng sẽ ủng hộ hết mình.]
[AAAAA, ngọt sâu răngggg]
Lục Nhiên sau một thời gian dài ở trong đoàn làm phim thì ngủ nướng đến tận chiều mới tỉnh lại. Đồ đạc gửi ở chỗ Tiểu Nha đều đã chuyển về nhà cô. Lục Nhiên cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn, có tin nhắn tiền lương bộ phim "Nặc Thanh Trì" vừa được chuyển vào tài khoản của cô. Quả nhiên là bộ phim có chế tác lớn, hôm qua cô vừa đóng máy, hôm nay tiền lương đã được phát.
Lục Nhiên vui vẻ ôm điện thoại lướt mạng, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Lục Nhiên đi ra mở cửa, Chu Ảnh Na cầm một túi đồ lớn đứng ở bên, còn có James và Tiêu Mặc.
"Surprise!!! Chị đến chúc mừng chúng ta thuận lợi đóng máy. Có thể vào không?"
Lục Nhiên cười cười: "Mọi người vào nhà đi ạ."
Đây là lần đầu tiên Lục Nhiên gặp lại Tiêu Mặc sau lần hai người cãi nhau ở khách sạn. Mà chắc cũng không thể dùng từ cãi nhau được, là cô bị ông chủ trách mắng, hay là cô trách mắng ông chủ, Lục Nhiên cũng không biết nữa.
James ngắm nghía căn nhà rồi châm chọc: "Cô gái nhỏ, ông chủ của em để em sống ở căn chung cư một phòng ngủ thế này á? Ít ra cũng phải mua biệt thự cho em chứ?"
Lục Nhiên nói: "Giai cấp tư bản có bao nhiêu đáng sợ, anh phải hiểu rõ hơn em chứ nhỉ?"
James lại nói: "Chậc chậc, nói cũng đúng, như ông già nhà anh, cứ không vui là lại muốn đuổi anh ra khỏi nhà. Cô gái nhỏ, có muốn anh giới thiệu công ty quản lý tốt hơn cho em không?"
Tiêu Mặc lườm anh ta: "Cậu thử xem?"
James nghe anh ta nói thế thì ho mấy cái rồi lảng sang chuyện khác.
Thấy Chu Ảnh Na xách đống đồ loay hoay trong bếp không biết phải làm gì, Lục Nhiên đi vào bếp hỏi: "Chị mua nhiều đồ thế? Muốn nấu món gì, có biết nấu không?"
Chu Ảnh Na cười hề hề nhìn cô: "Chị có biết nấu đâu. Để chị gọi Tiêu Mặc vào phụ giúp em."
Không đợi nghe Lục Nhiên nói không cần, Chu Ảnh Na đã nhanh chân chuồn ra phòng bếp.
Tiêu Mặc đi vào phòng bếp, áo sơ mi trên người mở bung hai cúc trên, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra từng đường gân tay mê người. Bộ dáng anh có chút mệt mỏi, hình như vừa tan làm đã bị kéo đến đây.
Tiêu Mặc hỏi: "Tôi nên làm gì?"
Lục Nhiên đang định nói không cần đâu thì anh đã tiến lên lấy đồ ra khỏi túi bóng, lại đem rau đi rửa.
Lục Nhiên lần thứ hai trong ngày cảm thấy mình có nói "không cần đâu" cũng không có ai nghe, đành không quản nữa, yên lặng làm thức ăn. Phòng bếp nhà cô vốn không lớn, bây giờ Tiêu Mặc ở đây, không gian vốn nhỏ như càng trở nên tù tùng hơn. Dường như có thể nghe thấy tiếng hơi thở của anh, cảm nhận được mùi hương bạc hà tươi mát trên người anh.
Lục Nhiên đang cúi đầu thái cà rốt, thì thấy Tiêu Mặc tiến đến từ phía sau, một tay vòng qua che trước trán cô, tay còn lại mở tủ đựng đồ phía trên, lấy ra một cái rổ. Lục Nhiên không hiểu sao lại cảm thấy, động tác của anh tự nhiên lại thuần thục. Trong phút chốc, hai người như gần trong gang tấc.
Lúc Tiêu Mặc rời khỏi, Lục Nhiên nín thở nãy nãy giờ mới dám thở mạnh, hít một hơi sâu, như thể cảm thấy nếu không làm như thế, cô sẽ vì thiếu không khí mà ngạt chết.
Lục Nhiên cho rằng hai người cứ thế yên lặng ai làm việc nấy, nhưng Tiêu Mặc rất nhanh đã đánh tan suy nghĩ này của cô. Anh cứ ở phía sau cô, lấy hết cái này đến cái khác, lại hỏi cô cái này để ở đâu, cái kia nên làm thế nào.
Lục Nhiên nói: "Tiêu tổng, tôi làm một mình được rồi, anh ra ngoài đi."
Tiêu Mặc nói: "Chúng ta cũng không ở công ty, em không cần phải gọi tôi như thế. Em có thể gọi tên của tôi, tên của tôi là Tiêu Mặc."
Anh nói cứ như tôi không biết ấy? Lục Nhiên thiếu chút nữa chửi thề.
Lục Nhiên nói: "Không dám. Tôi cảm thấy cứ gọi Tiêu tổng thì tốt hơn."
Tiêu Mặc: "Vì sao? Chẳng lẽ em vẫn còn giận tôi? Lục Nhiên, thật xin lỗi, những lời nói lúc đó là tôi không đúng, tôi không nên nói như vậy. Em có thể tha thứ cho tôi được không?"
Lục Nhiên không trốn tránh ánh mắt của anh nữa mà hỏi: "Tiêu Mặc, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Tiêu Mặc chăm chú nhìn cô, nói: "Lục Nhiên, em thông minh như thế, chẳng lẽ em không biết tôi muốn gì? Hay là em cố tình không biết tôi muốn gì?"
Lục Nhiên có hơi ngạc nhiên, như ngộ ra điều gì đó, nhưng trong ánh mắt là nét lạnh lùng: "Tiêu tổng, tôi không có ý định làm kẻ thứ ba xen vào tình cảm của người khác. Mong anh tự trọng."
Tiêu Mặc nghe cô nói thế thì khoanh tay nhìn cô, kiên nhẫn hỏi: "Lục Nhiên, ai nói em là kẻ thứ ba? Tôi độc thân."
Lục Nhiên khẽ nhếch khoé miệng: "Độc thân? Tiêu tổng, tôi không phải kẻ điếc. Chuyện anh và tiền bối Diệp qua lại, cũng không phải là bí mật gì. Tiêu tổng, nếu anh vì những chuyện lúc nhỏ hoặc vì quan hệ giữa hai nhà mà tốn công như thế này, thật sự không cần thiết. Tôi đã