“Đây có lẽ là một con nhện cái, con vừa rồi chúng ta chạm mặt chính là một cặp với nó.”
Vừa dứt lời, Quách Tử Tôn lại như nghiệm ra điều gì đó, lập tức giật phắt chiếc đèn pin trên tay La Kỳ chạy về hướng ngược lại, hét lớn:
“Dừng lại! Không được qua đó! Tất cả nhanh lùi lại ngay!”
Chỗ Quách Tử Tôn đứng có lẽ là điểm cao nhất trong hang động, phía sau hắn cũng chính là cánh cửa mật đạo để vào lăng mộ.
Từ nơi này nhìn xuống phía dưới khoảng cách tầm 20 bậc thang, dẫn thẳng xuống bãi đá ngầm, nơi có hàng nghìn xác chết đang nằm chồng chất lên nhau.
Đám thủ hạ của Bắc Thần vốn dĩ gặp phải quái thú liền mất sạch nhuệ khí, nháo nhào như ong vỡ tổ.
Một số tên trung thành thì ở lại cùng hắn, số còn lại liền tháo chạy xuống phía dưới hòng tìm cách thoát thân.
Tiếng nói đanh thép của Quách Tử Tôn vang lên, vọng khắp hang động.
Khiến bọn chúng trong phút chốc giật mình, bước chân hơi chững lại, quay đầu nhìn hắn.
“Quay lại ngay lập tức! Con đường đó không thể đi được!” Hắn lần nữa lên tiếng ngăn cản.
“Quay lại đây ngay cái lũ nhát gan kia! Chỉ là một con nhện thôi mà đã bỏ chạy hết rồi!” Bắc Thần đứng cách Quách Tử Tôn một khoảng, tay giờ súng nhắm về phía đám thủ hạ của mình, tức giận mắng chửi.
“Ông chủ xin lỗi ngài… chúng tôi có thể mạo hiểm tính mạng vì ngài, nhưng mạo hiểm theo cách này thì không được…”
Một tên trong số chúng cả gan lên tiếng, tên đứng cạnh thì cả người run rẩy, xem ra đã mất kiểm soát mà hét lớn:
“Ngài nhìn mà xem… con mẹ nó chứ! Nhện gì mà nhện ăn thịt người như vậy… nó đích thị là yêu quái chứ nhện nỗi gì…”
“Đúng vậy! Chúng tôi không ở lại đây nữa…”
Cả đám đồng thanh nói rồi ngay sau đó quay đầu, dẫm đạp lên đống xác chết mà tháo chạy.
ĐOÀNG——-.
Viên đạn găm ngay vào lưng một tên thủ hạ khiến hắn lập tức gục xuống mà chết, đám người kinh hãi tản ra, tuy nhiên chỉ một giây sau lại điên cuồng lao về phía trước.
“Bắc Thần dừng tay! Bọn họ là thủ hạ của mày, nếu bọn họ đã không thuận ý, mày cũng không được phép sát hại.”
Quách Tử Tôn bước nhanh tới nắm chặt lấy tay Bắc Thần, gương mặt tràn ngập sự giận dữ.
Hắn khẽ liếc mắt nhìn Quách Tử Tôn, nhếch miệng: “Chính vì chúng là thủ hạ của tao, cho nên tao có quyền.”
Lời nói của Bắc Thần thổi bùng cơn giận trong lòng Quách Tử Tôn, hắn siết chặt chiếc đèn pin trong tay, vung một đấm vào thẳng mặt Bắc Thần, khiến cả người hắn bay ra sau, lưng đập mạnh vào vách đá.
Ngay sau đó Quách Tử Tôn dọi đèn pin một lượt xuống phía dưới chỗ xác chết, phát hiện ra vô số những chuyển động nhỏ, liền hướng về đám người đang bỏ chạy, quát lớn:
“Ở đó có nhện độc tất cả quay lại ngay!”
Quả đúng như suy đoán của hắn, hàng trăm con nhện mặt người con lúc nhúc bò từ trong đống xác chết tràn ra.
Có lẽ sau khi đám lính Nhật kia chết đi, cơ thể đã trở thành bữa ăn cho đám nhện độc, bởi vậy bộ dạng mới trở nên gớm ghiếc như thế.
Hơn nữa theo hướng của vòng tơ, có lẽ con nhện cái đi ra từ một trong những cái huyệt đạo trên vách đá, rất có thể đó mới chính là hang ổ của chúng.
Ban nãy cạnh chỗ xác của mấy người đặc vụ, hắn phát hiện ra có một