Chẳng phải anh ta đang ở Cam Túc ư? Sao nhanh như vậy đã trở về rồi?
Hai mắt Lưu Y mở lớn, đồng tử cũng to ra, cô bắt đầu cảm thấy mỗi tấc trên cơ thể bắt đầu chuyển lạnh theo từng bước di chuyển của Quách Tử Tôn.
Ánh mắt điềm tĩnh nhưng lạnh lùng đó đang chĩa thẳng về phía cô, cứ như thể anh ta biết rõ ẩn sau chiếc mũ này là ai vậy.
“Tôi nhắc lại, yêu cầu cô xuống xe và xuất trình giấy tờ.”
Vốn đã không có ấn tượng tốt với cô nên viên cảnh sát cũng mất đi chút kiên nhẫn cuối, lớn giọng ra lệnh.
Lưu Y hít vào một hơi thật sâu, sau đó nghiêng đầu nói với Thiên Thành: “Xuống xe!”
“Sao cơ?”
“Tôi nói anh xuống xe!” Cô lạnh lùng nhấn mạnh lần nữa.
Thiên Thành cho rằng cô muốn phối hợp cùng viên cảnh sát nên ngây thơ “à” một tiếng rồi gật đầu: “Tôi hiểu rồi!” Sau đó nhanh chóng bước xuống, đứng dẹp sang một bên.
Lưu Y nhìn viên cảnh sát, ngữ khí kiên định:
“Anh cảnh sát! Người giao lại cho anh.”
Dứt lời, cô mạnh tay đẩy kính chắn xuống, sau đó rú ga thực hiện một pha quay đầu hoàn hảo, chỉ trong tích tắc chiếc xe phóng đi trước sự ngỡ ngàng của hai người đàn ông.
Thiên Thành lần nữa bị Lưu Y bỏ rơi, khiến tâm trạng trở nên đờ đẫn, anh vẫn không thể tin bản thân có ngày lại bị một cô gái đối xử tàn nhẫn đến như vậy.
Viên cảnh sát cũng chẳng khá hơn, hai tay luống cuống vừa rút được bộ đàm thì Quách Tử Tôn cũng vừa hay bước tới, lên tiếng hỏi:
“Có chuyện gì?”
Viên cảnh sát quay đầu, nhìn thấy trước mắt mình là Tổng Thống Lĩnh thì hồn vía bỗng chốc lên mây, lập tức cúi gập người xuống.
Do đây là lần đầu anh ta được tiếp xúc gần với Tổng Thống Lĩnh, cũng là lần đầu được Tổng Thống Lĩnh đích thân hỏi chuyện, nên tâm trạng vừa hồi hộp vui sướng lại vừa không tránh khỏi sự lo lắng, bất an.
Mãi hơn nửa phút sau mới lấy lại được bình tĩnh, giọng còn hơi run nói:
“Thưa ngài, là lỗi vượt đèn đỏ, tôi có yêu cầu kiểm tra giấy tờ nhưng cô ấy đã bỏ chạy, còn… còn để lại người này.”
Câu cuối viên cảnh sát hướng tay về phía Thiên Thành xác nhận.
Biết người đứng phía sau lưng mình là Quách Tử Tôn, trạng thái của Thiên Thành cũng không khác Lưu Y là mấy, anh thở ra một hơi dài để giải tỏa sự căng thẳng, sau đó nghiêm túc chỉnh cổ áo, tóc tai, rồi mới từ từ quay đầu lại.
Nở một nụ cười thân thiện.
Sắc mặt Quách Tử Tôn đột nhiên trầm xuống.
Viên cảnh sát thấy vậy như người ngồi trên lửa, chỉ lo hành động của cô gái kia sẽ khiến Quách Tử Tôn tức giận, nên vội vàng nói: “Tổng Thống Lĩnh ngài yên tâm, tôi sẽ lập tức thông báo cho đội tuần tra đuổi theo cô gái đó.”
Nào ngờ Quách Tử Tôn liền vỗ nhẹ vai anh, trấn an:
“Không sao! Là người quen của tôi.”
......................
Về phần Lưu Y cô cắm đầu cắm cổ phi như bay đến gara, sau khi cất chiếc T12 vào vị trí cũ thì mới quay ra bắt taxi để trở về biệt thự.
Cũng vì sợ Quách Tử Tôn sẽ phát hiện ra sự biến mất của mình, nên trong lúc cấp bách, Lưu Y đã đề nghị trả cho người tài xế số tiền gấp 20 lần phí ban đầu, với điều kiện rằng người cầm lái sẽ là cô.
Chỉ tội cho người tài xế, vì nghĩ đến số tiền lớn kia mà không tiếc giao tính mạng cho cô.
Kết quả là trãi qua một thời gian dài, vẫn không thể tin được chuyện mình còn sống sót sau chuyến xe định mệnh đêm ấy.
Khi Lưu Y về đến nơi quả nhiên đã thấy xe của Quách Tử Tôn đậu ở trước cửa lớn từ bao giờ, bên cạnh còn có thêm 2 chiếc xe khác, dường như chưa có ý định rời đi.
Lưu Y lập tức từ trụ trang trí ở khuôn viên phi thân một cái lên mái vòm tầng hai, do thiết kế của biệt thự nên muốn đi đến phòng cô thì buộc phải đi qua phòng làm việc của Quách Tử Tôn.
Mà cửa sổ phòng đó còn đang sáng đèn, xem ra mấy người bên trong vẫn đang có chuyện cần giải quyết, tuy vậy điều này không làm ảnh hưởng đến đường di chuyển của cô.
Lưu Y gấp rút nép người vào tường, sau đó đi men theo mép ban công ở mái vòm đến cửa sổ phòng của Quách Tử Tôn.
Đáng ra cô đã nhanh chóng nhảy qua, nhưng đúng lúc này bên trong lại vang lên câu nói khiến cô đứng sững lại.
Là giọng một người đàn ông cô chưa từng nghe qua.
“Thống Lĩnh! Sau khi phân tích dữ liệu, hiện tại chíp AI đã được đưa vào két bảo quản đặc biệt.”
Chíp AI? Không phải là con chíp