Lưu Y cũng không khác gì bọn họ, chỉ là cô đã nhanh chóng giấu đi vẻ kinh ngạc ấy, lặng lẽ đưa mắt nhìn lên góc nghiêng nam tính của người đàn ông đang đi bên cạnh mình, nở một nụ cười ngọt ngào.
Quách Tử Tôn đã chuẩn bị cho cô một chiếc váy lụa màu trắng, tay bồng, bên trên được đính bởi những viên ngọc trai sáng bóng, cùng với mái tóc dài được cột hờ phía sau chỉ để lại vài lọn xoăn nhẹ phía trước, cơ hồ làm nổi bật lên nét tôn quý, sang trọng của cô.
Trông Lưu Y không khác gì nàng công chúa bước ra từ truyện cổ, khiến đám người trong bàn tiệc ai nấy đều tròn xoe mắt ngắm nhìn, huống hồ cô lại tay trong tay xuất hiện cùng Quách Tử Tôn, quả là chuyện kinh thiên động địa đối với bọn họ.
Bầu không khí vui vẻ lúc đầu bị ngưng lại, ai nấy cũng vội vàng đứng dậy khỏi ghế, cúi chào Quách Tử Tôn một cái.
Nơi này không quá rộng, chỉ bày vài bàn tiệc với đầy những món ăn đắt tiền ở bên trên.
Lưu Y nhìn thoáng qua thấy số lượng khách cũng không quá 20 người, có lẽ họ đều là người trong gia đình hoặc có mối quan hệ mật thiết với Quách lão gia.
Quách Tử Tôn dẫn cô đi về phía chiếc bàn được đặt trên cùng, sau đó gọi người đàn ông trước mặt mình một tiếng “cha”.
Người đàn ông thân hình có hơi nhỏ, tóc hoa điểm bạc, gương mặt lộ rõ những vết nhăn của thời gian, tuy nhiên toả ra trên người ông là một loại khí chất bất phàm, ánh mắt ngời sáng, tinh ranh.
Cô nhanh chóng nhận ra người đàn ông này.
Ông ta chính là cựu Cục Trưởng Tổng Cục Chính Trị Quách Thiết Lâm.
Hoá ra Quách Tử Tôn là con trai của ông ta, gia thế hiển hách thế hèn gì một tay hắn có thể che trời.
“Cô gái này là ai?” Quách Thiết Lâm nheo mắt nhìn cô, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với một giọng điệu không hài lòng.
Quách Tử Tôn cũng không vòng vo, giới thiệu:
“Là người phụ nữ của con! Cô ấy tên Lưu Y.”
“Cạch”
Quách Tử Tôn vừa dứt lời, ly rượu bên cạnh Quách phu nhân liền đổ xuống bàn, lập tức rượu đỏ đổ ra, chiếc ly theo đó rơi xuống.
“Phập”
Chỉ trong chớp mắt Lưu Y cúi người, kẹp chặt chiếc ly trong tay, sau đó đem đặt về chỗ cũ, mỉm cười lịch sự.
“Phu nhân không sao chứ?”
Cô thấy nét mặt bà ta thoáng chốc tái đi, sau đó nở một nụ cười ngượng ngạo, còn không dám nhìn thẳng vào cô: “Cảm ơn…do tôi bất ngờ quá!”
Đến cô cũng còn bất ngờ nữa là, nhưng giờ phút này nếu anh ta muốn diễn gì thì cô cũng sẽ phụ hoạ diễn cùng anh ta.
Quách Thiết Lâm tức giận đứng dậy, chỉ tay vào mặt Quách Tử Tôn quát lớn:
“Con làm như thế này là đang muốn chống đối ta? Hôn sự bao năm qua thúc giục con hết lần này đến lần khác con luôn kiếm cớ trì hoãn, bây giờ lại dẫn về một cô gái xa lạ, Tử Tôn con muốn ta tức chết có phải không!”
Nói xong gương mặt ông đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.
Thấy vậy Diệp Thư Yến ngồi ở bàn gần đó vội vàng chạy tới, cẩn thận đỡ lấy tay ông, miệng không ngừng dùng mấy lời dễ nghe để xoa dịu.
Quách Thiết Lâm giảm được phần nào cơn tức khí, chỉ tay về phía Diệp Thư Yến, trách móc Quách Tử Tôn.
“Con xem Thư Yến đã dành cả tuổi xuân đợi con rồi, hết lòng vì con như vậy con còn muốn thế nào nữa? Con thấy mình có quá đáng không? Con bảo ta phải ăn nói thế nào với Diệp gia đây?”
Khoé miệng Quách Tử Tôn bỗng nhếch lên, tạo thành ý cười lạnh lẽo:
“Cha muốn làm thông gia với nhà họ Diệp? Đơn giản thôi, đem Diệp Dư Uyển về đây!”
“CON!…”
Sau câu nói của Quách Tử Tôn không gian đột nhiên im lặng một cách đáng sợ, rất nhanh sau đó là vài ánh mắt chứa đầy sự lạnh lẽo, giận dữ, chĩa thẳng về phía Lưu Y.
Cứ như thể cô chính là một kẻ tội đồ dẫn dụ con chiên ngoan hiền vào cạm bẫy tội lỗi vậy.
Diệp Thư Yến nhìn Quách Tử Tôn bằng đôi mắt trong veo ngấn lệ, giống như đứa bé mang đầy ấm ức, đoạn uỷ khuất lên tiếng:
“Tử Tôn, anh dày vò bản thân mình chưa đủ hay sao còn muốn dày vò mọi người thêm nữa.”
Nói xong cô ta