Dư Uyển còn sống?
Dư Uyển bé bỏng của hắn vẫn còn sống? Hắn không nghe nhầm đấy chứ?
Lưu Y phát hiện ra trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi gương mặt anh tuấn của Quách Tử Tôn đột nhiên cứng đờ.
Ánh sáng như lưu ly chiếu xuống khiến đôi mày đen rậm càng thêm thâm thúy.
Đôi đồng tử đột nhiên co rụt lại, giống như viên hổ phách huyết đỏ tự nhiên, lộ ra vẻ tàn khốc nhưng cũng đẹp vô cùng.
Hắn không nói gì, chỉ là… bóng lưng cao lớn càng thêm phần áp lực.
Ngay sau đó, cuộc gọi kết thúc, Quách Tử Tôn tuỳ ý lấy khẩu súng của tên vệ sĩ bên cạnh chĩa vào cô, khuôn mặt phản chiếu trên đá thạch anh lại khôi phục vẻ nguy hiểm, lạnh lùng ra lệnh:
“Giao con chip ra đây! Tôi sẽ cho cậu một con đường sống.”
“Lấy gì để đảm bảo lời Tổng thống lĩnh nói là thật?” Cô ngẩng cao đầu, to gan chất vấn.
Ấn đường Quách Tử Tôn nhíu chặt lại: “Cậu không có quyền lựa chọn là tôi đang cho cậu đặc ân.”
Lưu Y cười nhẹ, phía sau cô lúc này là cửa kính lớn hé mở, gió thổi vào một làn hơi man mát, cảm giác giống như cơ thể đang hòa vào bầu trời đêm, vươn tay ra là có thể chạm đến những vì sao vậy.
Cô đã đi đến bước đường này đương nhiên không thể nào chịu thua được, cho dù ngoan ngoãn cởi bỏ lớp hoá trang, hai tay dâng con chip trả lại cho Quách Tử Tôn thì hắn cũng sẽ không đời nào tha cho cô.
Chi bằng vận mệnh của bản thân, cô tự mình định đoạt, hà tất phải ngu ngốc giao vào tay ai.
Nghĩ vậy, Lưu Y lấy chiếc hộp đựng con chip AI từ trong túi ra áo, sau đó chậm chạp mở nắp, hướng về phía Quách Tử Tôn, hòng để anh ta xác nhận.
Kế hoạch của cô là nhân lúc đóng hộp lại sẽ lấy đi con chip AI rồi ném vỏ hộp về phía Quách Tử Tôn, cùng lúc đó trốn thoát.
Nhưng không ngờ, một biến số lớn lại xảy ra làm hỏng toàn bộ kế hoạch của Lưu Y.
Ngay khi cô chuẩn bị đóng nắp hộp, thì cạnh chỗ cô đứng, không biết ở đâu xuất hiện một bé gái, từ dưới gầm bàn run rẩy chui ra, mang theo gương mặt nhỏ nhắn, thấm đẫm nước mắt nhìn cô.
Lưu Y kinh ngạc đến cứng người.
Ngón tay giật nhẹ một cái, cô bé đó chính là Mặt Trăng, là bệnh nhân mà hôm qua cô đã gặp ở bệnh viện Nam Kinh khi đang nói chuyện cùng Quách Thiên Thành.
Thì ra cô bé và những bệnh nhân khác là khách mời trong chuyến tình nguyện của mấy gã lãnh đạo, có lẽ ban nãy vì quá hoảng sợ nên mới không kịp chạy ra.
“Nhanh lên!” Quách Tử Tôn đem đôi mắt sắc như gươm, xuyên thẳng vào cô, lời phát ra tràn đầy nộ khí.
Sắc mặt của Mặt Trăng tái mét, đôi mắt trong veo ngập nước, thân mình nhỏ bé sớm phát run như lá cây trong gió thu.
Cô bé run sợ cắn chặt cánh môi hồng đã tái nhợt, mỏng manh, không dám phát ra tiếng động.
Từng chút, từng chút chống tay, khom lưng lên.
Không được! Ngồi xuống đi! Làm ơn! Xin em hãy ở yên đó!
Lưu Y nghiến chặt răng, ánh mắt lộ vẻ lo sợ đến cực điểm, cô nhìn vào Mặt Trăng tâm can như lửa đốt.
Dường như cô bé cho rằng mệnh lệnh của Quách Tử Tôn là dành cho mình, nên dù cơ thể đang run cầm cập, cũng nhanh chóng đứng phắt lên.
Không được!
“ĐOÀNG!”
“Aaaaa”
Cô nhớ trong buổi chiều hôm ấy, khi bóng dáng cao lớn, luôn mang trên người sự lạnh lẽo xuất hiện trước