Cho đến hai ngày sau Lưu Y mới tỉnh dậy.
Mùi hoa hồng nhàn nhạt lan toả trong không khí, nhẹ nhàng quyện lấy ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, tràn đến từng góc nhỏ của căn phòng.
Thứ ánh sáng đầy sức sống, tươi mát, xuyên
qua lớp rèm mỏng mềm mại, mang đến cảm giác dịu nhẹ bình yên.
Trong nhất thời, ánh mắt Lưu Y không thích ứng được với ánh sáng như vậy, đôi mắt đẹp đẽ như ngọc lưu ly có chút mê man, theo bản năng kêu khẽ một tiếng, sau đó gượng dậy.
Lập tức một cánh tay rắn chắc vươn tới, phủ ngang vai cô, chạm đến eo nhỏ, hơi thở ấm áp, dịu dàng:
“Tỉnh rồi à? Sao không gọi anh.”
Lưu Y dựa vào sức của Bắc Thần ngồi lên, nhưng trên bả vai lại truyền đến cơn đau nhức khiến cô chau mày, cắn chặt cánh môi mềm mại như hoa anh đào.
“Đau thì kêu lên! Trước mặt anh không cần phải tỏ vẻ.”
Nhìn áo sơ mi trắng trên người còn lưu lại mùi hương thơm nhàn nhạt thuộc về Bắc Thần, Lưu Y đột nhiên trừng mắt, vẻ cảnh giác.
Thấy biểu hiện này Bắc Thần liền thu tay về, đồng thời vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô, giận dỗi nói: “Yên tâm, quần áo và việc thay băng cho em đều là anh thuê người làm, sẽ không nhân cơ hội cháy nhà hôi của.”
Cô đương nhiên tin vào nhân phẩm của Bắc Thần.
Lưu Y ngồi một lát trên giường, sau đó không thèm nghe lời lải nhải của Bắc Thần mà xuống đi bộ vài vòng, rồi nhân lúc anh đang nấu ăn mà lẻn ra bên ngoài hít thở bầu không khí trong lành.
Mặt trời ló từ trong đám mây chiếu rọi ánh sáng rực rỡ, lập lờ xuyên qua từng tán cọ, tạo thành vệt lấp lánh trên nền cỏ xanh mướt.
Lưu Y đứng trên hành lang bằng gỗ, mi cong diễm lệ, thơ thẩn nhìn ngắm vườn hoa hồng thơ mộng, cô còn nghe đâu đó có tiếng chim kêu ríu rít, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, làm dậy lên hương thơm ngát của cây cỏ, nhẹ nhàng hoà vào không khí tươi mát.
Đợi giải quyết xong vụ con chip, cô sẽ mua một hòn đảo nhỏ, nhất định sẽ nuôi thêm mấy con kền kền, báo hoa mai, rắn chúa, đương nhiên sẽ không thiếu đài quan sát để ngắm sao.
Thi thoảng, sẽ lái du thuyền ra đó nghỉ ngơi, nghĩ đến thôi cũng thấy tuyệt vời rồi.
Bắc Thần đứng tựa lưng vào cửa, ánh mắt thâm tình, si mê nhìn Lưu Y không chớp mắt.
Cô có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp tinh tế, môi mềm phiếm hồng, hàng mi rợp bóng như phượng vũ, đôi mắt trong như làn nước mùa thu.
Vẻ đẹp ấy khó miêu tả thành lời, so với sự quyến rũ, xinh đẹp ngày thường thì dáng vẻ bây giờ lại mềm mại mà đáng yêu, diễm lệ mà thuần khiết, tựa pha lê mỏng manh, trong suốt.
Anh nhớ năm 17 tuổi gặp Lưu Y khi đó mới 10 tuổi, bị ném vào hang sói lại từ trong lòng sói mà bước ra, là đứa bé xinh đẹp, mang phong thái lẫn khí chất cao quý nhất cũng là đứa bé kiên cường nhất.
Bị bỏ đói ở trong rừng, chân trần rướm đỏ máu cũng không kêu r3n một tiếng nào, lồ ng sắt hơn 50 đứa trẻ cũng duy nhất mình cô giành được bát cơm trắng.
Anh nhớ cuối thu cô bị ốm một trận, đến đầu đông liền bị ném vào thùng đá lạnh, cơ thể nhỏ bé vẫn kiên cường mà bò ra.
Thật khiến người khác cảm thấy khâm phục, lại khao khát được ôm trọn vào lòng để nâng niu, bảo vệ.
Ánh mặt trời chiếu từng tia nhỏ trên đôi chân dài rắn chắc, tạo ra bóng dáng anh tuấn đẹp đẽ, lại thêm cơn gió thổi nhẹ làm mái tóc ngắn dày bồng bềnh bay lên.
Đôi mắt sau chiếc kính của Bắc Thần hẹp dài, đồng đồng tử toát vẻ thâm thúy lại dịu dàng tựa như kim cương, thêm ngũ quan tinh tế, mị hoặc khiến con gái cũng phải hổ thẹn.
Khi đôi mắt Bắc Thần dừng trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Lưu Y, thì khóe môi cũng khẽ cong lên.
Một nụ cười hạnh phúc.
“Lưu Y, vào nhà thôi.” Bắc Thần hất hàm, vẻ mặt ôn nhu nhìn về phía cô nhắc nhở.
Lưu Y không nói gì, vui vẻ gật đầu rồi bước theo sau Bắc Thần vào trong, ngoan ngoãn trở lại giường.
Bắc Thần mang tới cho cô một bát cháo tổ yến, nói do cơ