Lưu Y tiến lại gần cửa sổ, từ khe hở của tấm rèm mà đảo mắt nhìn xuống phía dưới, quả nhiên ở góc 9h và 3h đều có người đang theo dõi.
Chuyến bay đi Hong Kong xuất phát lúc 11 giờ, trước lúc đó cô phải tìm được cách cắt đuôi đám người của Quách Tử Tôn, rồi quay trở lại căn hộ để lấy giấy tờ xuất cảnh nữa.
Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo là giọng nói nhẹ nhàng của Thiên Thành: “Lưu Y, xong chưa, có cần tôi giúp gì không?”
Lưu Y nhanh chóng cho mấy thứ đồ lặt vặt vào trong vali, sau đó tay còn lại cầm theo áo khoác tiến ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy Thiên Thành liền đem chúng đặt vào tay anh, trực tiếp đề nghị: “Thiên Thành tôi có chuyện quan trọng cần rời đi ngay bây giờ, anh giúp tôi đánh lạc hướng bọn họ nhé!”
Mi tâm Thiên Thành hơi nhíu lại, nhìn thấy đồ đạc phía dưới bèn hiểu ngay lời cô nói, chỉ không ngờ là người của Quách Tử Tôn cử đi theo dõi bọn họ, hành động kín kẽ như vậy mà cô vẫn có thể phát hiện ra, lại còn xem như không có gì.
Bàn tay nhỏ của Lưu Y toan định thu về liền bị Thiên Thành cầm lấy.
Bàn tay hắn lớn, thon dài ấm áp, nhưng có sức mạnh ổn trọng, gần như bao bọc hết bàn tay của cô.
Cho đến bây giờ trong suốt 12 năm qua hắn chưa từng có cảm giác hạnh phúc thế này, cũng như Quách Tử Tôn, tuy anh ta là người không thể mở miệng cười đùa, nhưng đối với chuyện tình cảm cả hai đều rất giống nhau, vô tình cực hạn, bất kỳ cô gái nào cũng không thể nắm giữ được trái tim lạnh lẽo của họ.
Vậy mà mấy ngày qua hắn phát hiện bản thân cười nhiều hơn, nói cũng nhiều hơn, có đôi khi lại nói ra vài câu khiến Lưu Y không nhịn được mà cười một cách vui vẻ.
Cô tựa như một tiểu tinh linh xinh đẹp, đôi mắt mị hoặc nhưng vẫn lộ ra vẻ sắc sảo khiến tim hắn đột nhiên đập mạnh.
Hắn có cảm giác một khi đã rơi vào ánh mắt ấy thì vạn kiếp cũng không thoát ra được.
“Sao vậy?” Mãi không thấy Thiên Thành lên tiếng lại thấy anh say đắm nhìn mình không buông tay, cô phát hiện giờ khắc này động tác của anh có bao nhiêu mờ ám.
Thiên Thành ý thức được điều này, nhưng làm như không có chuyện gì mà từ từ rời khỏi tay cô.
Một cảm giác mềm mại đột nhiên biến mất, khiến lòng hắn hụt hẫng, đôi mắt đen láy có chút ảm đạm, không nỡ.
Lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, không dò hỏi bất cứ điều gì chỉ ôn nhu nói: “Lưu Y lần sau chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé! Còn nữa…cẩn thận.”
Lưu Y có chút kinh ngạc, liền sau đó mỉm cười gật đầu.
Giây phút bóng dáng xinh đẹp như hoa khuất sau hành lang, Thiên Thành chầm chậm đưa chiếc áo Trench coat của cô lên cánh mũi, hít nhẹ, cảm giác mùi hương của cô còn lưu lại khiến tim hắn như ngừng đập.
Hắn rốt cục đã biết, bản thân mình đã hoàn toàn trầm luân, không thể quay lại được nữa.
……
Xe rời khỏi khách sạn, Thiên Thành nhanh chóng đánh lừa được đám vệ sĩ của Quách Tử Tôn, ngồi bên cạnh anh là nữ y tá trẻ, nhìn từ phía sau có chiều cao rất giống Lưu Y, trên người còn khoác chiếc áo Trench coat xanh nhạt của cô.
Đợi sau khi Thiên Thành đưa cô gái kia về nhà, thì đám vệ sĩ mới vỡ lẽ, cũng lập tức quay xe trong chớp mắt.
Đúng lúc này Thiên Thành nhận được cuộc gọi từ người bạn tên Dương Khôn của mình.
“Thiên Thành cậu đang ở đâu thế?” Người này dường như có chút khẩn trương, vội hỏi.
Thiên Thành tay xoay vô lăng, vừa quay đầu xe vừa trả lời: “Hiện tại mình đang ở ngoài, bây giờ thì về bệnh viện, nếu tối nay cậu có thời gian qua chỗ mình uống vài ly, xem như cảm ơn chuyện lần trước.”
“Ờ! Mình biết rồi!” Dương Khôn gật gù vài cái, lại có vẻ luyến tiếc nói: “Ra là cậu không đi cùng sao?”
“Chuyện gì?” Thiên Thành nghi hoặc.
“Mình vừa trông thấy xe biển xanh của Tổng thống lĩnh xuất hiện ở trung tâm giám định ADN, còn tưởng đâu là cậu đi cùng ngài ấy đến lấy kết quả lần trước, vậy nên mới gọi