Dứt lời, ngón tay thon dài đẩy áo lót Lưu Y lên cao, ngay lập tức để lộ ra cảnh xuân thanh khiết đẹp đến nao lòng.
Hai gò tuyết trắng run lên, lộ ra hai điểm đỏ bừng.
Dưới ánh tà dương từ ngoài hắt vào, trông lại càng diễm lệ.
Quách Tử Tôn nhanh chóng chìm vào mê muội, gấp gáp cúi đầu xuống ngậm lấy một nụ hoa khẽ cắn m*t, bàn tay không kìm được mà nắm lấy bên còn lại, nhẹ nhàng nhào nặn, vân vê.
“A——.” Lưu Y hét lên một tiếng.
“Ư….m.” Hơi thở trở nên nóng bỏng, dồn dập, Trước ngực truyền đến cảm giác vừa đau nhức lại vừa k1ch thích mê muội khiến lý trí của cô tan thành mây khói, chỉ có thể cắn chặt môi, thân mình không tự chủ được mà hơi cong lên, kháng cự sự xâm phạm của Quách Tử Tôn.
“Đừng lo! tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến vết thương của em.” Quách Tử Tôn ngẩng đầu, cánh môi vẫn đặt bên cạnh nụ hoa nhuận sắc, ôn nhu nói.
Lưu Y như mất hết sức lực mà run lên, đôi môi đỏ mọng không ngừng thoát ra những âm thanh mị hoặc.
Mái tóc bị cô chà xát làm vài sợi rủ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ.
Vẻ hỗn độn này lại càng làm tăng lên nét kiều diễm, khiến người ta không thể nào rời khỏi mắt.
Cô thà rằng nhìn thấy hắn lạnh lùng, đối với thể xác cô tàn nhẫn như trước còn hơn là thấy hắn lăng nhục cô như thế này.
“Xin anh! Dừng lại đi…làm ơn…”
Bàn tay Quách Tử Tôn đột nhiên dừng lại, bóng lưng cao lớn chầm chậm thẳng lên, lồ ng ngực rắn chắc vẫn còn phập phồng mang theo hơi thở ấm nóng.
Ngay khi nhìn thấy hàng nước mắt của cô rơi trên gò má, đáy mắt hắn bỗng hiện lên sự kinh ngạc xen lẫn sự đau lòng khôn tả.
Từ lúc gặp cô cho đến bây giờ, đây là lần đầu hắn thấy cô khóc, ngay cả khi bị hắn bẻ gãy tay, bị hắn bóp cổ tới mức sắp chết, hay bị hắn hành hạ ở đài phun nước, đau đớn là vậy mà cô vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào, thế mà…
Quách Tử Tôn nhìn chằm chằm vào Lưu Y, giờ khắc này, hắn hoàn toàn không đoán ra tâm tư của cô là gì.
Chẳng lẽ, hắn khiến cô chán ghét đến như vậy sao?
Bàn tay to lớn của Quách Tử Tôn nhẹ nhàng áp lên má cô, dịu dàng gạt đi nước mắt, trong đôi đồng tử màu hổ phách hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ còn đọng lại sự đau xót, thê lương.
“Là tôi quá nóng vội rồi! Xin lỗi đã khiến em sợ hãi! Tôi sẽ cố chờ đến khi em đồng ý tiếp nhận tôi vậy, nhưng mà cũng đừng bắt tôi đợi lâu quá! Em biết tính tôi mà, chuyện gì cũng giỏi chỉ có nhẫn lại là không.”
Rất lâu sau hắn vẫn không có hành động gì, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không hề chớp mắt.
Không xong rồi nếu cứ thế này hắn sẽ lại phát d*c mất.
“Nào sói con, tôi đưa em ra ngoài hóng gió nhé!”
Nói xong Quách Tử Tôn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Lưu Y, sau đó từ tốn sửa sang váy áo lộn xộn cho cô, xong xuôi lại nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp đó, không tự chủ được mà chăm chú nhìn tiếp, lần nữa lại hôn xuống môi cô.
Giống như là thuốc phiện vậy, một chút lại một chút, khiến hắn không thể nào dứt ra được.
......................
Buổi tối sau khi ăn xong Lưu Y ngồi ngoài ban công ngắm nhìn toàn cảnh thành phố, chỗ này được thiết kế như một quầy bar ngoài trời, với không gian vô cùng rộng lớn và xa hoa.
Cô tựa lưng lên một chiếc sô pha lớn, gương mặt ảo não như người thua bạc.
Từ