Khả Ny từ từ ngồi xuống bên cạnh Lưu Y, hai tay nắm chặt đặt lên đùi, dáng vẻ vô cùng căng thẳng, lo lắng.
Lưu Y sớm đã nhìn ra mối liên hệ giữa mấy người này, chỉ cần là khách VIP, hoặc có tiềm năng thì quản lý quán bar sẽ liên hệ cho những nữ ca sĩ hoặc diễn viên trẻ để họ có cơ hội tìm kiếm kim chủ bao nuôi cho mình, nếu thành công lợi nhuận sẽ thu về không ít.
“Em tên thật là Khả Ny sao?” Lưu Y điềm nhiên rót ra cho cô gái một ly rượu, dáng vẻ vô cùng ga lăng.
Khả Ny cắn cắn cánh môi, e dè gật đầu: “Vâng ạ!”
“Em biết uống rượu chứ?”
“Dạ không” Cô gái sợ hãi lắc đầu.
Khoé miệng Lưu Y hơi nhếch lên, khẽ cười.
“Lời em nói là thật, có phải là ngài không tin?”
“Tin chứ! Nhưng em buộc phải uống, nhiệm vụ của em là làm cho tôi vui!” Nói xong Lưu Y đặt ly rượu vào tay cô, nhấn mạnh:
“Nào! Uống hết đi!”
Khả Ny có chút run sợ nhìn Lưu Y lại nhìn đến ly rượu trong tay mình.
Hôm nay chính là lần đầu cô đến đây.
Trong nhóm nhạc của cô ai cũng đều có bệ đỡ, duy chỉ có cô là vẫn mãi chật vật làm nền cho bọn họ.
Quản lý của cô nói nếu như không chịu bỏ tiền đầu tư quảng cáo, PR, thì hình ảnh của cô sẽ mãi không được chú ý đến và khả năng cao là sẽ bị loại trong lần ra mắt tới.
Vậy nên cô đành liều mạng chạy tới nơi này, bây giờ thì cô đã hiểu tài năng thế nào, cố gắng ra sao cũng không đủ, muốn sống trong thế giới của ánh đèn thì phải chấp nhận đánh đổi những thứ quan trọng của mình.
Huống hồ cô còn người mẹ đáng thương đang nằm trong viện, nếu như lần này không nhận được sự giúp đỡ, cô nhất định sẽ mất đi tất cả.
“Sao thế? Không muốn ư? Tôi không thích cưỡng ép người khác, nếu em không muốn thì có thể đứng dậy và trở về vị trí của mình.”
Khả Ny như con thú nhỏ bị ép vào đường cùng, một chút run sợ lẫn ngoan cường hiện lên trong đôi mắt lấp lánh.
Ngay sau đó liền nâng ly rượu lên uống.
Rượu vào trong khoang miệng như muốn đốt cháy cổ họng Khả Ny, cắn phá mọi lục phủ ngũ tạng của cô, cô khó chịu muốn ngưng lại nhưng lần nữa kiên trì ép bản thân phải nuốt hết, nước mắt theo đó chảy ướt gò má.
Uống xong, cô th ở dốc, không dám nhìn Lưu Y, gương mặt đỏ bừng, đoạn liều mạng nói:
“Thiếu gia, xin ngài hãy thương tình mà mua em một đêm!”
Lưu Y vừa vui vẻ uống được ngụm rượu đã bị lời của cô bé làm cho suýt chết sặc, cô vội vàng ho lên vài tiếng.
“Thiếu gia, em là lần đầu…” Khả Ny cho rằng Lưu Y xem mình như mấy nữ tiếp viên khác nên liền khẩn trương nói.
“Khoan… khoan đã! Em muốn tôi ngủ với em?” Cô giơ tay phản ứng.
“Không phải mấy người giàu có đều sẽ dùng cách này để trao đổi sao?”
“Vậy em muốn trao đổi gì với tôi?”
Khả Ny: “…”
“À tôi hiểu rồi, ban nãy gã quản lý có giới thiệu em là ca sĩ.
Quả nhiên nghề như bọn em không cần phải làm việc hay tài năng trâu bò, chỉ cần có địa vị trâu bò là đủ rồi.”
Sắc mặt Khả Ny liền biến đổi, cô cắn chặt răng, ấm ức oà khóc.
“Không phải… em đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không thể được.”
“Ơ con bé này, tôi đã làm gì em đâu?” Lưu Y kinh ngạc kêu lên, sau đó chỉ biết bất lực cười khổ một tiếng, tại sao cô đi xả stress thôi mà lại càng stress thêm thế này.
Ngay sau đó, tiếng nhạc chuyển sang giai điệu nhẹ nhàng hơn, lập