“Người phụ nữ của Quách Thống lĩnh đang ở đây ư?”
“Là thật sao?”
“Lẽ nào… lại chính là….”
“Chị Kiều Linh Quách thống lĩnh đang nhìn về phía bên này, là ngài ấy đang tìm chị đấy!”
Kiều Linh bất ngờ đến sững người, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh không kiểm soát.
Thực sự là tìm cô sao? Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Gã quản lý mấy lần nghe Kiều Linh khoe khoang về chuyện này còn cho rằng cô ta khoác lác, bây giờ thấy Quách Tử Tôn xuất hiện đòi người lập tức tin sái cổ.
Vội vội vàng vàng đem chuyện nói lại với giám đốc của mình.
Gã giám đốc như trút bỏ được tảng núi lớn đang đè nặng trong lòng, bỏ qua sự sợ hãi mà vui vẻ lên tiếng, bàn tay còn hướng về phía trước với vẻ tôn kính:
“Thống lĩnh, đúng là người phụ nữ của ngài cô ấy đang ở đây, để tôi đưa ngài qua đó nhé!”
Kiều Linh thấy Quách Tử Tôn đang từng bước tiến về phía mình, trong lòng vừa vui mừng lại vừa lo sợ.
Cô mới chỉ nói chuyện với Quách Tử Tôn có một lần, cũng là lần chào hỏi duy nhất ở khách sạn Hilton, ngoài ra mấy lần cô cố ý tiếp cận, đều bị ngài ấy tuyệt tình ngó lơ.
Hôm nay có lẽ là cơ hội để cô đổi đời.
Chỉ cần lọt vào mắt xanh của ngài ấy nhất định cô sẽ có cuộc sống giàu sang phú quý, sẽ trở thành người phụ nữ quyền lực nhất ở Đại lục này.
“Thống lĩnh, người phụ nữ của ngài đây ạ!” Gã giám đốc vừa dứt lời Kiều Linh liền lao tới vòng tay ôm chầm lấy Quách Tử Tôn.
“Ôi Thống lĩnh cuối cùng thì em cũng gặp được ngài rồi, từ trước tới giờ em vẫn luôn ái mộ ngài, tâm trí của em lúc nào cũng chỉ có duy nhất hình bóng của ngài mà thôi.
Chỉ cần Thống lĩnh cho phép, em sẽ nguyện rời xa sân khấu, sẽ dùng cả đời này để hầu hạ, phục vụ cho ngài.”
Tiếng bàn tán bắt đầu trở nên xôn xao, rồi dần im lặng một cách đáng sợ…
“Hành động vô lễ và mạo danh này sẽ bị khép vào tội bất kính và tử hình, cô có biết không?”
Giọng nói lạnh lẽo của Quách Tử Tôn chầm chậm vang lên khiến ai nấy đều sợ mất mật, Kiều Linh cũng không ngoại lệ, ngay lập tức kinh hãi ngẩng đầu, hơn nửa phút sau mới hoàn hồn, run rẩy nói:
“Nhưng Thống lĩnh… ngài không thấy rằng em rất xinh đẹp sao? Ngài không muốn có được em ư?”
Uri nhanh chóng túm lấy tay cô ta ném sang một bên, đoạn cười mỉa mai nói:
“Cô đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, ngay cả người hầu của ngài ấy còn đẹp hơn cô nhiều.”
Nghe xong cả đám chị em của Kiều Linh xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, hoá ra người phụ nữ này chỉ là đồ giả mạo, uổng công bọn họ ban nãy đã hết lời nịnh nọt cô ta.
Gã giám đốc cũng không khá hơn, bèn tức giận đá vào chân tên quản lý một cái, mặt mày lại trở về trạng thái xanh lét.
Không ai dám lên tiếng, chỉ tự đưa mắt dò xét thái độ của Quách Tử Tôn, rồi lại tự mình lẩm bẩm.
“Nếu Kiều Linh không phải vậy thì là ai?”
“Ai mới là người phụ nữ của Quách Thống lĩnh?”
“Chẳng lẽ lại là…”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lưu Y và Khả Ny.
Khỏi phải nói Lưu Y căng thẳng đến mức nào, cô lập tức vòng tay ôm lấy Khả Ny, ghé sát gương mặt mình vào gương mặt của cô bé, dáng vẻ giống như đang hôn nhau vậy.
Khả Ny bị doạ cho đến mức cứng người, lại nhận thấy hơi thở mềm mại của Lưu Y lan tỏa trên gò má, bất giác gương mặt trở nên đỏ ửng, tâm trí nhất thời rung động.
Ánh mắt Quách Tử Tôn tối sầm lại.
Khóe miệng cong lên đầy nộ khí.
“Còn không buông tay?”
Lưu Y cảm giác lồ ng ngực như bị rút hết oxi, cô cắn chặt hàm răng trắng ngần,