Quách Tử Tôn chầm chậm đi về hướng cô.
thân hình nóng bỏng nhanh chóng vây chặt lấy, làm lý trí cô tan ra.
Đôi chân không tự chủ được mà bất động tại chỗ, trái tim lại như trống trận đập liên hồi, mãnh liệt.
Cứ tưởng Quách Tử Tôn như lần trước sẽ tóm lấy cô mà ném lên giường, nhưng không, hắn nhìn cô chằm chằm, ngay sau đó đôi mắt hẹp dài lóe ra tia âm u, băng lãnh.
Một giây tiếp theo vòng tay giữ chặt lấy gáy cổ thon dài của cô, giọng nói âm trầm mang theo nộ khí vang lên trên đỉnh đầu:
“Chuyện xảy ra ở khách sạn, tại sao lúc gọi điện không nói cho tôi?”
Thái độ Quách Tử Tôn đột nhiên thay đổi khiến cô kinh ngạc, việc Châu Duệ gài bẫy cô, nếu như không vì biết hắn đang ở cạnh Diệp Dư Uyển, thì có lẽ cô cũng sẽ nói cho hắn biết rồi.
Cuối cùng cô tìm đại một lý do: “Chuyện nhỏ như vậy, nếu không giải quyết được sẽ rất mất mặt.”
Chẳng ngờ, lại khiến Quách Tử Tôn nổi cơn thịnh nộ, bàn tay to lớn càng siết mạnh gáy cổ cô.
“Vậy tôi thì thế nào? Tôi không xứng đáng để có quyền bảo vệ em sao? Lưu Y, tôi biết năng lực cũng như bản lĩnh của em, nhưng có những chuyện không đơn giản như em nghĩ.
Em tưởng mình có thể giải quyết được tất cả mọi việc sao?”
Mặc dù hắn đã cử người theo sát Lưu Y, đương nhiên sẽ không để cô xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng người phụ nữ này đối diện với việc bản thân gặp nguy hiểm lại chẳng mảy may nghĩ đến hắn.
Đã thế lại chạy tới quán bar làm loạn, ngay đến việc Dư Uyển xuất hiện bên cạnh hắn thế nào, cô một câu cũng không hề bận tâm.
Sau chuyện này hắn mới phát hiện, hình như hắn đã sai rồi.
Hiện thực, hắn căn bản không phải bộ dạng trong tưởng tượng của hắn nữa.
Một kẻ lạnh lùng, tàn bạo, chưa từng biết quan tâm đến cảm xúc hay suy nghĩ của bất kỳ ai, giờ lại vì một phút vô tình của cô gái này mà chật vật đến thống khổ.
Lưu Y, cô ấy vẫn là một con Sói Đen kiêu ngạo, tự tại giống như một cơn gió.
Có thể để hắn ôm vào lòng, cũng có thể tiêu sái cao ngạo mà để hắn biết rằng, hắn chẳng có chút quan trọng nào cả.
Hắn nghĩ đã có thể chi phối cô, buộc chặt cô ở lại bên cạnh hắn, hoặc toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn, không có khả năng rời đi.
Hóa ra, chỉ là phán đoán của một mình hắn.
Gương mặt Quách Tử Tôn âm trầm tới đáng sợ, hắn nhìn chằm chằm cô, đôi mắt giống như băng, làm người lạnh tới tận xương, lại giống như lửa có thể đem người đốt thành bụi mỏng.
Tại sao hắn lại nổi giận với cô? Vì hôm nay cô phá hỏng chuyện tốt đẹp của hắn, khiến hắn phải lãng phí thời gian đi tìm cô sao?
Nếu như cô không tự mình thoát khỏi đó thì sẽ thế nào? Hay là chờ hắn đến cứu?
Ánh mắt trong veo ánh lên tia sáng ngoan cường, cố giấu đi vẻ thê lương.
“Tử Tôn, đối với tôi trên thế giới không hề tồn tại việc “không thể làm” khi anh mất đi toàn bộ sự dựa dẫm, tự nhiên anh sẽ làm được tất cả.”
Tâm trí Quách Tử Tôn chấn động.
Lời cô nói liền thổi bùng cơn tức khí trong lòng hắn, đồng thời cũng khiến trái tim hắn đau đớn cùng cực.
Lưu Y của hắn đã phải trải qua những gì, mới có thể nói ra những lời bi thương đến như vậy.
Ngay lập tức hắn cúi đầu, phủ lên