Máu dồn lên khiến gương mặt Bạch Huấn đỏ bừng, ông ta đập tay xuống bàn, quát lớn:
“Cô đừng có mà không biết điều! Muốn chờ Tổng thống lĩnh đến cứu sao? Nói không chừng khi biết cô là tội phạm giết người ngài ấy lại muốn cô ch/ết rũ trong tù ấy chứ! Ở đó mà mơ mộng.”
Nói xong ông ta hất hàm, ra hiệu cho hai tên cảnh sát đang đứng canh cửa chạy tới, tuy nhiên còn chưa đến nơi, Lưu Y đã giơ chân đạp vào chiếc ghế sắt một cái.
Bị một lực lớn tác động, ngay lập tức chiếc ghế trượt đi nhanh rồi đập mạnh vào đầu gối của cả hai, khiến bọn họ vừa đau vừa mất thăng bằng ngã nhào xuống sàn, tạo nên cảnh tượng ồn ào, xáo trộn trong phòng kín.
“Cô…”
Bạch Huấn trừng mắt kinh hãi, vung tay lên cao toan định đánh vào mặt cô, nhưng chưa kịp giáng xuống thì liếc thấy đầu nhọn của bút bi đã nằm dưới cổ mình từ bao giờ.
Ánh mắt sắc bén của Lưu Y như thú dữ, lòng sọc nhìn thằng vào hắn ta, khiến thân thể to cao của hắn cũng trở nên bất động, không khí chỉ có vào chứ không ra.
“Tôi nói rồi đợi người của tôi đến! Ông như thế này là muốn ép cung nhận tội.
Nếu tôi thiếu sợi tóc nào thì Thống lĩnh nhất định sẽ không tha cho ông đâu, nên đừng vì chút lợi trước mắt mà để mất đi tính mạng của mình.”
Dứt lời Lưu Y thu đầu bút lại, ném lên bàn.
Cô có ý tốt nhắc nhở cũng là lần đầu rộng lượng như vậy.
Chỉ vài giây sau đó, còn chưa kịp để cho Bạch Huấn hoàn hồn, cô liền tiếp lời:
“Còn nữa…tôi còn chưa ăn gì, gọi một suất cơm gà đi!”
….
Đến 2 giờ chiều, lúc này đã gần 3 tiếng kể từ lúc cô bị bắt đến sở cảnh sát mà Ngô Khiêm vẫn chưa xuất hiện, trong lòng Lưu Y càng lúc càng sốt ruột.
Đúng lúc này Bạch Huấn và mấy người cảnh sát quay trở lại phòng thẩm vấn, lần này ông ta cầm theo một bản kê khai, đặt đến trước mặt cô thông báo:
“Có người bảo lãnh cho cô rồi! Cô mau điền thông tin của mình vào đây, phòng trường hợp có lệnh triệu tập.”
Lưu Y kinh ngạc nhìn ông ta, nghi hoặc hỏi:
“Là ai vậy? Tổng thống lĩnh sao?”
Chắc có lẽ thím Tô hoặc Ngô Khiêm đã liên hệ được với Quách Tử Tôn rồi, nếu không thì nghi phạm giết người như cô sao có thể thả nhanh như vậy.
Bạch Huấn với dáng vẻ hậm hực, gắt lên: “Tôi không biết! Bên trên có lệnh, tôi chỉ nghe theo thôi! Nào cô nhanh nhanh ghi vào đây đi!”
Sau vài phút chần chừ, Lưu Y cũng cầm bút ghi thông tin của mình trên tờ phiếu khai.
Tuy nhiên lúc cô đang cặm cụi hoàn thành xong dòng đầu tiên, thì từ phía sau lưng áp lực lớn bất ngờ phủ lên.
Cô liếc mắt một cái, phát hiện ra trên thân bút phản chiếu hình ảnh của Bạch Huấn đang áp tới gần.
Trong chớp mắt cô xoay người.
Cùng lúc một cơn đau truyền đến từ sau gáy cổ của cô, chiếc kim tiêm từ bàn tay to lớn của ông ta đã nhanh chóng đâm sâu vào trong da thịt.
“Phập!”
Một dòng máu đỏ lập tức bắn ra không trung, lần này chiếc bút đã nằm gọn trên tay Bạch Huấn, ông ta đau đớn hét lên một tiếng thất thanh, thân mình cao lớn loạng choạng lùi về sau.
Lưu Y nắm chặt chiếc kim tiêm còn trên cổ, đem rút mạnh ra một cái rồi ném xuống sàn, cô từ từ đứng dậy, đạp một cú thật mạnh vào ngực Bạch Huấn, khiến ông ta ngã lăn xuống sàn.
RẦM——.
Hai tên cảnh sát trẻ thấy vậy vội chạy tới, nhưng chỉ với vài đòn cô đã dễ dàng hạ gục được chúng.
Đến khi bước ra phía cửa, cả người cô đột nhiên như mất đi toàn bộ sức lực, rất nhanh mọi thứ trước mắt đều tối sầm lại, trước khi mất dần