Bầu không khí đột nhiên đặc quánh lại khiến người ta hít thở không thông, ngay đến bản thân Lưu Y cũng bị dọa cho sửng sốt, cô thà tin rằng mình nghe nhầm còn hơn là tin vào lời Diệp Kiến Bân nói.
“Lão già ông bị điên hả? Ông có biết mình đang nói cái quái gì không? Dư Uyển nào ở đây? Chẳng phải con bé đó đã chết từ bảy đời tám kiếp rồi sao?”
Sắc mặt Diệp Kiến Bân hiển nhiên nghiêm trọng hẳn, tay vẫn ôm ghì lấy chân con trai mình, lắc đầu cương quyết:
“Không phải! Dư Uyển vẫn còn sống! Nó là cô gái này, chính là cô gái này đây!”
Lưu Y từ dưới nền xi măng ẩm mốc khó khăn ngồi dậy, khéo léo dùng mái tóc dài che đi phần da thịt lộ liễu trước ngực.
Tuy cô khá bất ngờ với hành động của Diệp Kiến Bân, nhưng đây không phải là lần đầu có người nhận nhầm cô như vậy.
“Ông nhìn cho kỹ vào tôi không phải là Dư Uyển, chỉ là có chút giống mà thôi!” Giọng nói lạnh bạc của Lưu Y vang lên, trong ánh mắt phảng phất sự bất an không nhỏ.
“Vậy tại sao cô có vết sẹo kia? Còn không phải năm 10 tuổi dẫm phải bẫy tự chế mà có sao?” Diệp Kiến Bân chật vật đứng dậy, không chút che giấu mà trả lời.
“Làm…làm sao ông biết được chuyện này?” Ngón tay Lưu Y đột nhiên cứng lại, hơi thở cũng trở nên rối loạn...
Cô chỉ nhớ lúc được đưa đến trại tập trung, có người nói với cô vết thương trên chân cô là do dẫm phải bẫy, là loại bẫy dùng để săn thú nhỏ được chế tạo khá đặc biệt, khi dẫm phải sẽ để lại thương tích hình chữ thập.
“Là trong lúc chạy trốn chính tay tôi đã gỡ nó ra cho cô, lẽ nào lại không biết?” Nói xong Diệp Kiến Bân cũng đột nhiên ngậm miệng lại.
Sau đó phát hiện ra cảm xúc của Lưu Y thật bất bình thường, cô im lặng quá mức, dáng vẻ vô hồn như thế này nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy kỳ quái.
Giống như đã hoàn toàn quên sạch chuyện trước kia, lại còn không biết bản thân mình là Dư Uyển nữa, xem ra phen này ông trời giúp cha con hắn rồi.
Nếu như đem chuyện này nói lại với chị Dâu, chắc chắn sẽ lật ngược được tình thế.
Cũng may cha con hắn còn chưa làm gì, nên mọi tội danh cứ thế mà đổ lên đầu Châu Duệ vậy.
“Dư Uyển? Cháu thật sự không nhớ gì sao? Không nhận ra ta là ai à! Ta là Kiến Bân chú ruột của cháu đây?” Ngay lập tức Diệp Kiến Bân thay đổi thái độ, biểu hiện có chút thăm dò.
Trong lòng Lưu Y lúc này như một mớ hỗn độn, cô muốn bác bỏ lời Diệp Kiến Bân nhưng bằng chứng ông ta đưa ra lại quá rõ ràng.
Người có thể giống người, nhưng đến cả hình dáng vết sẹo cho đến thời gian, hung khí đều hoàn toàn giống thì không thể nào là ngẫu nhiên được.
Dư Uyển năm 10 tuổi gặp nạn mà chết, cô vừa hay năm 10 tuổi cũng được đưa vào trại tập trung,
Bây giờ điều tra ra Dư Uyển vẫn còn sống, vậy lẽ nào… người đó lại chính là cô?
“Cháu gái đừng sợ! Ta sẽ liên lạc với chị dâu, gọi bà ấy qua đón cháu, nếu biết được cháu còn sống thế này bà ấy chắc chắn sẽ bất ngờ lắm đây.”
“Cha lẽ nào cô ta thực sự là Dư Uyển? Nhưng còn Thư Yến thì thế nào? Cô ta là người đã giết ch/ết con bé đấy!” Diệp Chí Cường lúc này đã cởi bỏ áo trên người, đem bịt lấy tai, gương mặt vì đau mà hoàn toàn biến sắc.
“Tôi không giết Thư Yến! Người giết Thư Yến chính là Châu Duệ, bây giờ bà ta còn muốn mượn tay các người để giết tôi đấy, bằng không bà ta cất công lôi tôi đến tận đây làm gì? Không phải giao cho cảnh sát là xong sao?” Lời Lưu Y nhẹ nhàng mà sắt đá.
“Cháu..
cháu nói thật chứ?” Diệp Kiến Bân quệt