Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Quẻ Thứ Năm Mươi Mốt


trước sau

Trên đường quốc lộ, bởi vì tắc đường mà tốc độ dòng xe di chuyển chậm phát sợ.

Tiết Phi Y kéo dây an toàn, nhìn chằm chằm xe con màu trắng cách đó không xa, đã tưởng tượng đủ cảnh mạo hiểm kích thích, hoàn toàn ngồi không yên, nhích tới nhích lui kêu gào.

“Á á á, tôi kích động quá làm sao đây! Tuy bắt kẻ gây sự là chuyện rất nghiêm túc, nhưng cái kiểu theo đuổi trong biển xe y chang phim ảnh này làm tôi cảm thấy mình như nam chính trong phim vậy đó! Cảm giác đã lắm luôn ấy!”

Nói đến chỗ kích động, anh còn ôm tinh bàn hôn mạnh hai cái.

“Tiết Phi Y, nước bọt!”

“Tiểu Thanh Hà ơi, ba ——” Tiết Phi Y chợt phát hiện Thanh Hà lại không bắt anh ngậm miệng, quả thực được thương mà sợ. Anh cười đến híp cả mắt, vội vàng rút ra một tờ giấy cẩn thận lau toàn thân tinh bàn, sau đó ôm chặt tinh bàn vào lòng, “Tiểu Thanh Hà vui không? Kích động không? Ba mang con bay nhé!”

“Tiểu Tráng”

Dư địa chủ gọi, Tiết Phi Y nhìn sang thì nghe đối phương bảo: “Đoạn đường này, tôi tăng tốc, ngồi xuống.”

Hẳn là trước đó bị tắc, vừa tới đoạn đường có thể chạy, Dư Trường Sinh báo trước lập tức tăng tốc cũng không phải nói điêu.

Tiết Phi Y ôm tinh bàn, xe lao ra như mũi tên. Anh tựa lưng sát vào ghế, “Đậu phộng đậu phộng, cậu nói thật cho tôi đi Dư địa chủ, thật ra cậu không phải thầy phong thủy mà là tay đua xe chính hiệu đúng không?”

“Không phải, là thầy phong thủy.” Dư Trường Sinh nhìn đằng trước, nghĩ ngợi, để duy trì sự đồng nhất trong câu cú nên thêm hai chữ, “Chính hiệu.”

“…”

Song chỉ chạy một đoạn, tốc độ xe đã giảm, Tiết Phi Y thở ra một hơi, “Chưa mất dấu, cơ mà chúng ta đi lâu như thế, tuy tắc đường đủ kiểu nhưng liệu Lục Hào và Huyền Qua có thể không đuổi kịp không?”

“Không đâu.” Ánh mắt Dư Trường Sinh vẫn luôn nhìn về phía trước, một công đôi việc, “Lục Hào có, thiết bị theo dõi định vị, chúng ta đi làn xe cơ động, tắc đường, Huyền Qua lái xe mô tô. Dựa theo công thức, cho dù bọn họ có hôn thêm ba mươi phút nữa, chỉ cần đuổi theo hết tốc lực, thì rất nhanh có thể đuổi kịp.”

Tiết Phi Y há to miệng, “Hơi thở học sinh giỏi không thể ngăn cản!”

Phòng khách.

Áo của Lục Hào đã bị vén lên hơn nửa, vòng eo nhỏ gầy hoàn toàn lộ ra, quần cũng lỏng lẻo, người bị Huyền Qua đè xuống ghế sô pha. Bởi vì thiếu oxy, đầu cậu hơi choáng, hai tay mềm nhũn đẩy lồng ngực đối phương, “Năm phút ——“

“Tới rồi.” Giọng của Huyền Qua không nhanh không chậm, hôn liên tục dọc từ hai bên tai xuống gáy, cuối cùng cắn một cái lên bờ vai trắng mịn của Lục Hào. Hắn dựng người, tay chống ở bên cạnh Lục Hào, ánh mắt rất sâu, “Ngoan, mèo con giúp tôi nhé, có được không?”

Lục Hào vô thức nghiêng đầu đi, bờ môi lập tức cọ lên cánh tay Huyền Qua, giọng cậu rất nhỏ, “Không kịp đâu.”

“Vậy em tính trước đi, nửa tiếng sau ra ngoài có thể đuổi kịp họ không.” Nói rồi, tay của hắn duỗi tới sau lưng Lục Hào, kéo cậu lên. Hai người kề sát, biến hóa của cơ thể đều hết sức rõ ràng.

Lục Hào hoàn toàn không từ chối nổi câu “có được không” của Huyền Qua. Cậu cố gắng tập trung, tính một quẻ, “Có thể ——“

Lời còn lại trực tiếp bị Huyền Qua nuốt vào miệng, môi lưỡi của đối phương cực kỳ bá đạo, tay của cậu thì bị dẫn đi, luồn vào trong đụng phải que kẹo cứng. Nhiệt độ nóng bỏng làm cậu rụt tay, giọng nói kìm nén của Huyền Qua ngay bên tai, “Ngoan, giúp tôi, nhé?”

Lục Hào vô thức nắm chặt năm ngón tay, nghe thấy hô hấp của Huyền Qua nặng đi, cậu không đáp, chỉ tiếp tục di chuyển ngón tay.

Nửa tiếng sau, Lục Hào ngồi trên chiếc mô tô màu đen của Huyền Qua, tay bị hắn kéo tới đằng trước dán vào cơ bụng của đối phương sưởi ấm.

Huyền Qua tiện thể xoa nhẹ cổ tay của Lục Hào hai cái, giọng hắn mang theo ý cười, “Tay mèo con còn mỏi không?”

“Mỏi.” Lục Hào tựa trên lưng đối phương, lại nhớ đến trước đấy bất kể cậu làm này làm kia Huyền Qua đều không bắn. Cậu muốn rút tay về không làm nữa, Huyền Qua lại phủ tay mình lên mu bàn tay của cậu, giọng nói khàn khàn mang theo sự quyến rũ, “Tôi dạy em, như thế… đúng rồi, như thế tôi sẽ rất thoải mái.”

Lục Hào hít không khí lạnh, cảm thấy thật sự không thể nghĩ tiếp nữa.

Đi theo phương hướng thiết bị theo dõi định vị chỉ, không mất bao lâu đã đuổi kịp đám Dư Trường Sinh. Trông thấy Tiết Phi Y ngồi ở ghế phó lái vẫy tay với mình, bấy giờ Lục Hào mới yên tâm.

Lúc này điện thoại reo, là Tiết Phi Y.

“Này Tiểu Lục Hào, hai đứa em lại hôn hít thêm nửa tiếng thật đấy hả?”

Lục Hào làm bộ không nghe thấy câu hỏi này, đổi chủ đề, “Mấy anh đã bị phát hiện chưa?”

“Em lại đánh trống lảng nữa đi! Rồi rồi, chưa bị phát hiện, chủ yếu là không có cơ hội bị phát hiện, trên đường toàn bị kẹt xe, kẹt đến phát bực, bảo là giao lộ phía trước xảy ra sự cố, nhưng mà lâu như thế, cảnh sát giao thông cũng sắp xử lý xong rồi”

Quả nhiên, qua mười phút nữa thì hết tắc đường, hai người không cúp điện thoại ngay mà dùng như máy truyền tin tạm thời.

“Tên Tưởng Thiều Sơn này đi về phía tây thành phố, anh nhớ bên đó có cái khu nhà giàu thì phải. Người gã muốn tìm ở bên đó à?” Tiết Phi Y chọt ngón tay vào bản đồ trên màn hình, vừa nói chuyện phiếm với Lục Hào.

Giọng nói trong gió của Lục Hào truyền tới hơi lệch: “Khu nhà giàu? Anh có nhớ trên tài liệu viết, bố mẹ Tưởng Thiều Sơn ly hôn khi gã còn bé, gã đi theo bố, người mẹ Triệu Thù thì tái giá không quay lại không?”

“Nhớ chứ, em nói thế anh lại nhớ ra, trước đây không biết là nghe ai nói, bảo là hình như mẹ của Tưởng Thiều Sơn về sau gả được cho một doanh nhân giàu có, sống tốt lắm”

Lại lái thêm bốn mươi mấy phút, xe con màu trắng dừng trước cửa một câu lạc bộ cao cấp, Tưởng Thiều Sơn xuống xe, vội vội vàng vàng đi vào cửa.

Tiết Phi Y đứng dưới bậc thang, sờ cằm, “Câu lạc bộ này quy định hội viên, có vẻ không dễ vào, hay là tụi mình ——“

Còn chưa nói hết, anh đã nhìn thấy đôi chân dài của Dư Trường Sinh bước lên bậc thang, trực tiếp rút từ trong ví ra một tấm thẻ hội viên màu vàng. Chỉ nhìn một cái, hai người gác cổng đã mở cửa ra, cúi người, mặt mày tươi cười làm động tác “mời vào” hết sức ân cần.

Mãi đến khi theo vào trong đại sảnh, Tiết Phi Y vẫn chưa hoàn hồn, lẩm bẩm, “Vậy nên, đây mới là phong thủy sư đứng ở tầng cao nhất của chuỗi khinh bỉ giới huyền thuật, mạnh tay vậy luôn?”

Anh lấy cùi chỏ chọc Dư Trường Sinh, “Dư địa chủ ơi, tiết lộ xíu được không, phí hàng năm của câu lạc bộ này là bao nhiêu thế? Nói ra để tôi trải nghiệm một chút chênh lệch giàu nghèo nào.”

“Không biết.” Dư Trường Sinh cất thẻ vào ví, “Tôi tới đây, xem phong thủy, nên có thẻ vàng.”

“Vậy được luôn?” Tiết Phi Y cảm thấy tình yêu với chiêm tinh của mình bị tổn thương, “Đúng là ngành nghề nghiền ép!”

Tới lúc chọn phòng riêng, Lục Hào nhanh chóng tính ra một quẻ, báo “số 52”, bốn người được quản lý dẫn thẳng lên tầng ba.

Đi vào phòng, vừa đóng cửa lại, Tiết Phi Y đã xông lên khóa trái cửa, sau đó lại lao về, bỏ ba lô trên lưng xuống, lục ra một đống đồ thả lên bàn.

“Thiết bị nghe trộm đội trưởng Phương cho, anh đi lắp đây!” Rồi anh cực kỳ tích cực chạy tới bên tường nghịch.

Cách lắp đặt không phức tạp, trong chốc lát, thông qua xử lý của thiết bị, âm thanh
bên cạnh truyền tới.

“Mẹ, mẹ không muốn gặp con sao?”

So với sự lấy lòng và sốt ruột của Tưởng Thiều Sơn, giọng nữ truyền tới có vẻ lạnh nhạt, “Có chuyện gì? Chẳng phải mấy hôm trước đã bảo, mẹ giúp con lần cuối cùng, về sau con đừng tới tìm mẹ nữa à?”

“Mẹ, chúng ta là mẹ con, có cắt cũng chẳng đứt.” Giọng nói của Tưởng Thiều Sơn mang theo ác ý rõ ràng, “Lại nói, mẹ không sợ chú Dương biết mẹ chẳng những đã kết hôn mà còn từng sinh con, mới đầu chú ấy yêu mẹ cũng là bởi mẹ dùng thủ đoạn hả? À phải rồi, em trai con dạo này vẫn khỏe chứ? Đang học tiểu học nhỉ?”

“Tưởng Thiều Sơn!” Giọng nữ đột nhiên nâng cao, có vẻ hơi chói tai, một lúc sau lại thấp đi, “Con đừng tưởng có thể lấy chuyện này uy hiếp mẹ mãi!”

“Đúng rồi, con đang uy hiếp mẹ đấy!” Giọng của Tưởng Thiều Sơn rõ ràng có ý cười, ngay sau đó, ngữ điệu của gã lại thay đổi, “Mẹ nhất định phải giúp con, con thích một người, nhưng anh ấy đã có người yêu rồi.”

Nghe đến đây, Huyền Qua phát hiện Lục Hào tức giận nhìn chằm chằm vào vách tường, lại xù lông. Hắn dứt khoát duỗi tay ôm lấy eo cậu, kề sát bên tai đối phương dỗ dành, “Mèo con đừng giận.” Nói rồi nhẹ nhàng xoa lưng Lục Hào, chậm rãi vuốt lông.

Một lúc sau mới truyền đến giọng nữ thiếu kiên nhẫn, “Rồi sao? Con muốn làm gì?”

“Rồi sao? Con muốn cướp người đàn ông đó! Người đàn ông ấy chỉ có thể là của con! Mẹ chắc chắn sẽ giúp con đúng không? Mẹ nhất định phải giúp con!”

Nghe đến đó Tiết Phi Y cũng nổi giận, “Bùng nổ tại chỗ! Mặt mũi to cỡ nào hả? Muốn đánh một trận quá!”

Anh quay đầu, vừa định an ủi Lục Hào, kết quả đã thấy Huyền Qua đan năm ngón tay vào giữa kẽ tay của Lục Hào, là tư thế mười ngón đan nhau, đang dịu dàng hôn ấn đường Lục Hào, hình ảnh cay mắt vô cùng.

Tiết Phi Y vội vàng xoay người ngồi xuống, lòng đầy bi phẫn ——Vì sao bị tổn thương luôn là con người thiện lành tôi đây?

Giọng nữ truyền tới lộ vẻ mệt mỏi, “Tưởng Thiều Sơn, đây thật sự là lần cuối cùng, về sau mẹ sẽ không quan tâm mấy chuyện vớ va vớ vẩn này của con nữa. Cho dù mẹ rời khỏi con khi con còn bé, không chăm sóc con, mấy năm nay cũng coi như trả sạch rồi.”

Tiếp đó có tiếng mở hộp, “Đây cũng là tấm khắc văn cuối cùng của mẹ, hết rồi, mẹ không quan tâm con cầm đi làm gì, về sau dù thế nào cũng đừng tới tìm mẹ nữa.”

Tiếng ghế di chuyển vang lên, chắc người cũng sắp đi. Lục Hào thuận tay cầm khay trà trên mặt bàn đi qua phòng bên cạnh.

Tiết Phi Y nhìn bóng lưng Lục Hào, nuốt một ngụm nước bọt, “Giận rồi giận rồi, mặc niệm nửa giây vì phòng bên.”

Huyền Qua bật cười ——Mèo con như này, cũng đáng yêu lắm.

Lục Hào đứng ở cửa phòng bên cạnh, đưa tay gõ cửa, không bao lâu, cửa mở ra từ trong, để lộ gương mặt hớn hở của Tưởng Thiều Sơn. Gã trông thấy Lục Hào đứng ở ngoài cửa, một lúc lâu mới phản ứng, khó có thể tin nói, “Sao ——sao cậu ——“

Còn chưa nói hết, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, Lục Hào trực tiếp úp ngược khay trà vẫn bốc hơi nóng trong tay lên đầu Tưởng Thiều Sơn. Đồ sứ nát bấy, giọng nói hoảng sợ vì bị bỏng của đối phương bật ra.

Vẻ mặt Lục Hào lạnh tanh, đá gã ngã xuống đất, không hề giữ sức. Cậu bước vào cửa hai bước, hoạt động cổ chân của mình, từ trên cao nhìn xuống Tưởng Thiều Sơn ngã trên đất, khóe miệng cười nhẹ, “Muốn cướp người của tôi à?”

Lục Hào ngồi xổm xuống, túm cổ áo Tưởng Thiều Sơn, nhấc gã lên rồi quăng mạnh xuống đất lần nữa, phát ra tiếng va đập mạnh. Cậu thấy mặt mày đối phương đầy vẻ đau đớn cuộn tròn lại, nói rất khẽ, “Còn muốn thử không?”

Cậu thoải mái bẻ cổ tay Tưởng Thiều Sơn, hỏi lại một lần nữa, “Còn dám không?”

Triệu Thù đứng cách đó không xa rất nhanh kịp phản ứng Lục Hào là ai, nhưng mà chỉ im lặng, không tiến lên.

“Không…” Lúc nói chuyện cả lồng ngực đều đau, Tưởng Thiều Sơn ho lụ khụ hai tiếng, ánh mắt chợt khựng lại, giống như nhìn thấy gì đó, “Mắt cậu ——“ Nháy mắt vẻ mặt gã tràn đầy sự hoảng sợ, giọng cũng run rẩy, vô thức muốn lùi ra sau nhưng toàn thân đều đau đớn khiến gã không xê dịch được tí ti.

Lục Hào sờ mắt trái của mình, giọng rất bình tĩnh, “Mắt của tôi lại biến thành màu đỏ rồi, đúng không?”

Tưởng Thiều Sơn siết chặt tờ giấy khắc văn trong tay, “Mày là quái vật… là quái vật!”

Khóe miệng Lục Hào hơi cong lên, cậu rũ mắt, chợt phát hiện cái từ này đã không tạo được bất kỳ tổn thương nào với mình. Cảm xúc kỳ quái rất nhanh hồi phục, mắt trái sưng đau cũng chầm chậm biến mất.

Lục Hào tiện tay cầm một con dao ăn trên mặt bàn, ngồi xổm bên cạnh Tưởng Thiều Sơn.

“Mày… mày định làm gì?”

“Không phải anh kêu tôi là quái vật à? Biểu diễn cho anh coi nhé.” Lục Hào siết chặt cổ đối phương, cực kỳ thoải mái đâm dao ăn xuống sàn nhà, mặt dao chiếu ra vẻ mặt của cậu, “Anh nhìn đi, không biết chừng tôi sẽ trượt tay đấy.”

“Rốt cuộc mày là ai? Muốn làm gì?” Bỗng nhiên, trên mặt Tưởng Thiều Sơn lộ ra nụ cười lấy lòng, nịnh hót, “Bà ta, người đàn bà kia, người đàn bà kia là mẹ tôi, giờ có nhiều tiền lắm! Cậu bắt bà ta thì có thể lấy được rất nhiều tiền! Tôi có thể giúp cậu, tôi không cần chia tiền ——“

“Đủ rồi.” Vẻ mặt Lục Hào lạnh nhạt, “Tôi có tiền, chẳng qua tôi chỉ muốn nói cho anh biết, thứ không thuộc về anh, tốt nhất đừng có mơ tưởng, hiểu chưa?”

Ngón tay cậu gẩy dao ăn, “Nên là Tưởng Thiều Sơn, đã nghĩ kỹ làm thế nào để trả lại những mệnh cách mấy năm nay trộm được chưa?”

Nghe đến đó, bấy giờ Tưởng Thiều Sơn sợ thật, gã hoảng hốt nói, “Mệnh cách gì? Cậu đang nói gì thế? Tôi không hiểu!” Thấy Lục Hào lạnh lùng nhìn gã, giọng điệu của gã nháy mắt lại trở nên cực kỳ hung ác, “Những thứ đó đều là của tao! Đều là của tao! Mày không thể ——“

“Tôi có thể”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện