【Chỉ cảm thấy hứng thú với Lục Hào】
o
Nghe câu trả lời của Chung Hoài Nam, mặc dù vai vế không phù hợp nhưng Lục Hào cứ cảm giác đối phương tủi thân, thế là đưa hộp gỗ qua, “Tiền bối Chung, ngài muốn xem không ạ?”
“Xem xem xem!” Mắt Chung Hoài Nam sáng lên, vội vàng nhận lấy còn nói, “Vậy sao được?” Nhưng mà đồ Lục Phụ Huyền và Tiêu Sênh để lại cho con trai chắc chắn là đồ tốt! Mở mang tầm mắt mở mang tầm mắt!
Ông vui tươi hớn hở, nhưng nhìn kỹ nhiều lần cũng không nhìn ra được là cái gì, chau mày, thấp giọng lẩm bẩm, “Cái thứ này, chắc không phải đá cuội Lục Phụ Huyền nhặt bừa ven đường, đánh bóng ra đấy chứ? Còn đánh bóng đến trơn nhẵn…”
“Ngài cũng không nhìn ra ạ?” Tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng Lục Hào vẫn hơi thất vọng.
“Nhìn không ra, song bọn ta làm phong thủy, giỏi nhìn khí hơn các cháu xem bói, tuy không biết đây rốt cuộc là cái gì nhưng chắc chắn là thứ tốt.” Chung Hoài Nam trả lại chiếc hộp, “Song, cho dù không biết là gì thì vẫn nên nhận, tấm lòng của cha mẹ mà.”
“Vâng.” Lục Hào tháo sợi dây trên cổ tay ra, xuyên cùng với viên đá kia, sau khi cố định thì đeo lại.
Thấy vẻ mặt Lục Hào nghiêm túc, Chung Hoài Nam tự giác biểu hiện tốt đẹp lại rung chuông kêu phục vụ, định bụng gọi thêm đồ ăn, “Phục vụ, làm phiền thêm một phần thịt kho tàu ——“
“Sư phụ”
“Nước luộc bắp cải!” Chung Hoài Nam suýt nữa cắn đứt răng hàm, chờ phục vụ ra ngoài, ông vỗ đùi trợn mắt, “Thói đời đổi thay mà thói đời đổi thay mà! Đồ đệ quản sư phụ, có còn thiên lý không?”
Dư Trường Sinh không hề bị lay động, chỉ kiếm gỗ đặt ở bên cạnh, “Người mà có bụng bia, sư mẫu sẽ chạy mất, không cần người nữa.”
“Ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra!”
Uy hiếp này đâm cực chuẩn, mãi cho tới cuối, Chung Hoài Nam đều không ăn thêm món nào nữa. Ngay cả đậu tây hầm giò cũng nhịn đau chỉ gắp vài đũa.
Nhưng mà ông không ăn được, vẫn khuyên Huyền Qua và Lục Hào, “Lúc này không ăn thì còn chờ đến bao giờ? Phải không người trẻ tuổi, ta chính là vết xe đổ đây!”
Dư Trường Sinh bất đắc dĩ, “Sư phụ, rõ ràng người muốn nói, một câu khác.”
Thấy Huyền Qua và Lục Hào đều nhìn mình, Chung Hoài Nam thở dài, thành thật nói, “Được rồi, ta muốn nói, mập một mình chẳng bằng cả bọn mập.”
Lục Hào được cổ vũ ăn rất nhiều món mặn, cảm thấy tiền bối Chung này cực kỳ thú vị. Nhưng mà kể từ lúc rời khỏi nhà hàng, Chung Hoài Nam đều không vui vẻ, đi bên cạnh Dư Trường Sinh than thở. truyện xuyên nhanh
Chờ Dư Trường Sinh tới bãi đỗ xe lái xe, Lục Hào và Huyền Qua đứng cùng Chung Hoài Nam ở cửa, lại thấy ông lùi lại mấy bước, mượn vách tường phản quang của nhà hàng, vừa soi gương vừa hỏi Lục Hào.
“Ta và sư mẫu Trường Sinh xứng lắm đúng không?”
Lục Hào nhìn kiếm gỗ được Chung Hoài Nam ôm vào lòng, gật đầu, “Xứng lắm ạ, trông rất đẹp đôi.”
“Tinh mắt đấy tinh mắt đấy! Tương lai của thằng nhóc cháu không thể đong đếm được!” Chung Hoài Nam vui vẻ bắt đầu ngâm nga, Lục Hào cũng không nhịn được bật cười theo.
Tiễn Chung Hoài Nam, Lục Hào ngồi trên xe mô tô đen đội mũ bảo hiểm, hỏi Huyền Qua, “Trong thanh kiếm gỗ kia có linh khí không anh?”
“Không có.” Huyền Qua lắc đầu, “Chỉ là kiếm gỗ bình thường, dùng vật liệu là gỗ thượng đẳng, không mục không nát, nhưng có lẽ mới làm thành kiếm gỗ không bao lâu.”
Lục Hào dán vào lưng Huyền Qua, tiếng động cơ khẽ kêu, cậu nhớ tới biểu cảm của Chung Hoài Nam khi nhìn kiếm gỗ, cứ cảm thấy có chút ——bi thương?
Chỉ hy vọng là cậu nhìn lầm.
Lúc hai người trở về chờ thang máy ở tầng một thì lại gặp hàng xóm ở nhà đối diện.
Huyền Qua đang nhỏ giọng hỏi Lục Hào sáng mai muốn ăn gì, bên cạnh xuất hiện một giọng nói hơi ngạc nhiên, “Thật là khéo quá!”
Nhìn sang theo tiếng, Lục Hào phát hiện Tưởng Thiều Sơn đứng cách đó không xa, trên người mặc áo choàng dài, bên trong là áo sơ mi trắng với áo cổ chữ V, trang phục rất có phong độ của trí thức, nhưng chẳng hiểu sao lại không ăn nhập.
“Chào anh.” Lục Hào cẩn thận quan sát đối phương, phát hiện toàn thân Tưởng Thiều Sơn đều trông hoạt bát có sức sống, hoàn toàn không hề có dáng vẻ cơ thể khó chịu. Nhớ lại lời của Chung Hoài Nam, lòng cậu nặng trĩu ——
Phải đề phòng một chút mới được.
Huyền Qua nắm tay Lục Hào, nhét chung vào trong túi áo của mình, dùng ngón trỏ gãi lòng bàn tay cậu. Thấy Tưởng Thiều Sơn nhìn sang, hắn chỉ gật đầu, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Cho tới bây giờ hắn không hề có kiên nhẫn giao tiếp với hàng xóm, chí ít tại chỗ ở trước đây hai năm, ai ở bên cạnh hắn cũng chẳng biết.
Chắc là bởi hắn không phải con người thật sự, trước kia không có hứng thú với con người, sau này gặp được Lục Hào, cũng chỉ cảm thấy hứng thú với mình cậu.
Tưởng Thiều Sơn nhìn Huyền Qua hỏi, “Bánh nướng trước đó có ngon không? Nếu như anh… các anh đều thích, lần sau tôi sẽ làm nhiều thêm đưa qua.”
“Cảm ơn, không cần đâu.” Phát giác ánh mắt của đối phương cứ rơi trên người Huyền Qua, Lục Hào cảnh giác, trả lời thẳng, “Bọn tôi cũng biết làm, không cần phải phiền phức.”
“Vậy à.” Tưởng Thiều Sơn nhìn hai người rõ rành rành đang nắm tay, hỏi có ý riêng, “Anh mới tan tầm về từ đại học Z, Lục Hào học lớp mười hai hay là đại học thế? Trông nhỏ tuổi thật, bọn em ở chung, là anh em à?”
“Không phải anh em, tôi không học ở trường.” Lục Hào đột nhiên vô sự tự thông, nhạy cảm phát hiện mục tiêu thật sự của đối phương là gì.
Thế là Huyền Qua rất nhanh nhận ra, Lục Hào xù lông lên y như mèo con, tràn đầy thái độ thù địch nhìn người đối diện, chỉ thiếu điều nhe răng tuyên bố quyền sở hữu.
“Vậy à, thế thì tiếc quá, trường bọn anh mở hàm thụ (1) cho người lớn, em có muốn tìm hiểu xem không?”
“Không cần.” Thấy đối phương còn muốn nói gì đó, giọng điệu của Lục Hào mang theo chút hững hờ, “Ba năm trước tôi đã lấy được bằng tốt nghiệp đại học rồi, chẳng qua cứ nhảy lớp miết, nên khi tốt nghiệp tuổi khá nhỏ.”
Huyền Qua nhéo ngón tay Lục Hào, cảm thấy mèo con như này khiến hắn rất muốn đè trên tường hôn.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời này, biểu cảm của Tưởng Thiều Sơn có chút xấu hổ không che giấu được, nhưng ánh mắt nhìn Lục Hào chậm rãi trở nên kỳ quái, “Thế thì… giỏi thật đấy.”
“Cũng tàm tạm thôi”
Biểu cảm lạnh nhạt nhưng trong lòng Lục Hào cực kỳ vui vẻ —— đột nhiên thấy ra vẻ ta đây cảm giác rất tuyệt, nhất là sau đấy đối phương không còn lời nào để nói hoàn toàn im lặng.
Đi vào trong thang máy, Huyền Qua hỏi Lục Hào, “Sáng mai làm cho em spaghetti, thêm thịt xông khói xắt hạt lựu và nấm nhé?”
“Vâng, phải suất lớn nha”
Giọng hai người rất nhỏ, đối thoại cũng ngắn gọn, nhưng tự nhiên có bầu không khí người khác không thể nào quấy nhiễu.
Đi ra khỏi thang máy, Lục Hào lược bỏ luôn cả thói quen lịch sự chào tạm biệt, kéo Huyền Qua đi về phía nhà mình, hiển nhiên không chào đón người hàng xóm này. Khóe miệng Huyền Qua nhếch lên, hết sức phối hợp.
Chờ đến khi đóng cửa lại, Lục Hào trực tiếp đè Huyền Qua ở trên tường, đôi mắt hạnh trợn to, “Em ghét người kia! Anh ta có ý với anh!”
“Ừ, tôi cũng ghét hắn.” Huyền Qua tỏ vẻ hết sức đồng ý, tay hắn khoác hờ trên hông Lục Hào, dịu dàng vuốt lông, “Mèo con đừng giận, về sau trông thấy hắn, tôi coi như không biết.”
“Đúng! Về sau mà gặp, không cho phép anh để ý đến anh ta, không cho phép nói cho anh ta biết tên, không cho phép nói chuyện cùng, không cho phép nhìn anh ta”
“Được, được hết, chỉ để ý đến em, chỉ nói chuyện cùng em, chỉ nhìn em thôi”
“Một chữ cũng không được nói với anh ta!” Trong lòng Lục Hào không thoải mái, cậu ghét ánh mắt đối phương nhìn Huyền Qua, lại sáp tới hôn môi hắn, bổ sung một câu, “Không thì em sẽ rất dữ rất giận đó!”
“Ngoan, một chữ tôi cũng không nói với hắn.” Huyền Qua cúi đầu, làm nụ hôn này sâu thêm——mèo con như này, hắn cũng rất thích.
Tưởng Thiều Sơn đứng tại cửa nhà mình, đèn ở hành lang đã tắt. Hắn nhớ tới những gì vừa thấy, người đàn ông khôi ngô cao lớn cầm chìa khóa mở cửa, Lục Hào đi vào trước, lúc đổi giầy đứng không vững, người đàn ông bên cạnh liền nhanh chóng duỗi tay tới, cẩn thận đỡ cậu, còn cực kỳ tự nhiên ôm hông đối phương.
Hắn đứng ở trong bóng tối, nghĩ đến điều gì đó, chậm rãi bật cười.
***
Lúc nhận được điện thoại của Tiết Phi Y, Lục Hào đang phụ thu tiền ở Cẩm Thực. Cậu vừa trả tiền thừa vừa hỏi, “Anh Tiểu Tráng à? Có chuyện gì không?”
“Có có có chắc chắn là có, anh hỏi em nè, em còn nhớ cái ông đội trưởng Phương kia không? Chính là cái ông tối đó ở bên hồ trò chuyện với bà Long ấy”
“Nhớ chứ, ông ta làm sao?” Chỉ cần là quẻ từng bói, Lục Hào đều có ấn tượng.
“Ông ta tới tìm anh.” Giọng điệu của Tiết Phi Y phấn khởi, “Phải nói là tìm ba người chúng ta mới đúng, bảo là muốn nhờ tụi mình giúp đỡ.”
“Giúp đỡ? Quan hệ giữa chúng ta và bên bọn họ chẳng phải bình thường lắm hả?”
“Đúng á, trước đấy không phải em tính ra con ông ta bị bệnh à, theo ông ta nói, con ông ta đúng là bị bệnh rất nặng, nhưng vẫn luôn không rõ nguyên nhân sinh bệnh. Anh đoán là ông ta rối rắm rất lâu mới đi tìm bà Long, nhưng bà Long ra nước ngoài, vắng nhà, thế là bảo ổng tới tìm tụi mình”
Lục Hào “Ừ” một tiếng, “Ông ta muốn chúng ta giúp đỡ? Chữa bệnh?”
“Đúng, anh vừa mới hỏi bà Long, nói có lẽ con ông ta thật sự không xong. Dù sao có thể cứu được một mạng là một mạng, tổ đội tổ đội, em muốn đi không? Anh liên hệ Dư địa chủ, cậu ta nói hai ngày nay không có tiết, đi được, em thì sao?”
Lục Hào nhìn vào phòng bếp, “Để em hỏi Huyền Qua trước đã.”
“Vậy được, cho anh gửi lời hỏi thăm nhé”
Hôm sau, Dư Trường Sinh lái xe tới đón, Tiết Phi Y ngồi ở ghế phó lái, trông thấy Huyền Qua và Lục Hào đi ra từ cổng tiểu khu thì hạ cửa xe xuống vẫy tay.
“Hiệu suất dọn nhà của bọn em cao ghê nhỉ! Chỗ này xanh hóa tốt đấy, anh còn trông thấy cây mai nữa.” Anh cười cong mắt, “Tiểu Lục Hào, lâu rồi không gặp nhớ quá à!”
“Vâng, anh và Thanh Hà thì sao, vẫn khỏe chứ?”
Nhưng chờ Lục Hào lên xe, Tiết Phi Y bỗng nhiên lộ vẻ ghét bỏ che mắt, “Trời ơi trời ơi không được rồi, cổ của em sắp thành vườn ô mai tới nơi rồi.” Khe hở ngón tay che mắt hơi lớn.
Dấu vết trên cổ lúc Lục Hào rời giường soi gương đã thấy. Sáng nay cậu ngủ đến mơ màng, chỉ biết là Huyền Qua đang hôn cổ cậu, nhưng mà không ngờ mạnh như thế, có một hai chỗ còn bị rách da.
Lục Hào lấy khăn quàng cổ trong ngăn kéo che tạm, đổi đề tài, “Các anh ăn cơm chưa?”
Dư Trường Sinh gật đầu, “Sư phụ gọi bít tết, ăn một miếng, còn lại, anh ăn hết.”
Tiết Phi Y bổ não tình cảnh đáng sợ, rất căng thẳng, “Anh giai Trường Sinh ơi, anh phải giữ vóc dáng của nam thần số một học viện kiến trúc cho tốt nhá!”
Lục Hào tò mò, “Nam thần số một học viện kiến trúc? Kinh vậy ạ?”
“Đúng đúng đúng.” Tiết Phi Y dứt khoát xoay người lại tán phét, “Anh giai Trường Sinh vừa vào trường đã được chọn làm hot boy, tiếng tăm nổi như cồn! Sau đấy cũng từng trải qua những chuyện rất cảm động, nào là bị đàn chị chặn ở cửa nhà vệ sinh nam đưa thư tình nè, rồi bạn cùng phòng bị mua chuộc cho số liên lạc, bất đắc dĩ một năm đổi bảy số lận, đi căn tin ăn cơm bị chụp vô số ảnh, mười phút forum trường post hơn bốn mươi topic live stream ăn cơm, vân vân và mây mây, ngoạn mục lắm luôn!”
Lục Hào nghe mà sửng sốt, “Khó có thể tưởng tượng nổi!”
“Đúng, tổng kết hay lắm, chưa tới trường học bao giờ như tụi mình khó có thể tưởng tượng nổi!”
Dư Trường Sinh nhân lúc đèn đỏ thì liếc hai tuyển thủ buôn dưa lê hoàn toàn không để ý đến người trong cuộc, nhìn về phía Huyền Qua, vẻ mặt thành khẩn, “Giúp một tay?”
Huyền Qua gật đầu, khóe miệng nhếch lên, tay ôm lấy hông Lục Hào, kêu một tiếng, “Mèo con.” Trong nháy mắt Lục Hào quay đầu lại, trực tiếp hôn lên.
Tiết Phi Y khiếp sợ nhìn hành động này ——đậu mè, vì sao phản ứng đầu tiên của mình lại là che mắt? Chắc chắn là bởi cay mắt quá!
Anh ngồi ở ghế phó lái, ngẫm nghĩ, giơ tinh bàn lên, chu mỏ, “Thanh Hà ơi, mình cũng thơm thơm đi!”
Nhưng mà Tiết Phi Y chu môi xong phát hiện, toang, Thanh Hà cũng không có miệng.
Lại nghĩ tới giấc mơ trong ảo cảnh của con heo vòi kia, Tiết Phi Y cảm thấy cực kỳ phiền muộn.
***
Lái xe theo tuyến đường đội trưởng Phương cho tới cổng một đại viện (2), trạm gác kiểm tra biển số xe và giấy chứng nhận