【Thật sự sẽ có người đi vào】
o
“Quay lại? Cái nhà chân giò kho ấy ở ngay phía sau hả? Nãy ta vừa từ bên đó qua, sao lại không thấy——“
Chung Hoài Nam quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy tiểu đồ đệ đi về phía mình. Anh ta mặc áo khoác liền mũ màu xám, đôi chân dài, gương mặt cũng rất đẹp trai, chỉ có điều lại lạnh lẽo như đóng băng khiến người ta vô cùng sợ hãi!
Giờ phút này, Chung Hoài Nam cảm thấy cực kỳ may mắn mình bị lạc đường, chưa mua được chân giò kho, không thì đúng là bắt được cả người lẫn tang vật! Ông đứng thẳng lên, trong đầu vẫn đang xoắn xuýt, không đúng, dùng bắt được cả người lẫn tang vật có vẻ không thích hợp thì phải?
“Tiểu đồ đệ, đúng là khéo quá! Chúng ta lại gặp nhau ở đây!” Chung Hoài Nam vẫy tay, cơ mà sợ lạnh nên nhanh chóng đút tay về lại túi, ông cười híp mắt, “Con tới tìm bạn chơi hả? Thế các con chơi đi, ta đi trước ——“
“Con tìm người.” Dư Trường Sinh đứng cách sư phụ mình hai bước rồi chào Lục Hào.
“Tìm ta à, ha ha ha.” Chung Hoài Nam giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, diễn xuất hạng nhất, “Tiểu đồ đệ lớn rồi, đừng dính sư phụ thế, sư phụ cũng rầu lắm.”
“Chân giò kho đầu cầu, ở tiệm hoa người đi qua, rẽ phải, một trăm mét”
“Thế sao ta lại không thấy?” Sau khi thốt ra, phát hiện mình bị bại lộ, Chung Hoài Nam cảm thấy rất đau lòng——tí nữa thôi là mua được rồi!
“Và, người lái xe đi à?” Câu này vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả Lục Hào ở bên cạnh cũng cảm thấy hơi lạnh tỏa ra từ Dư Trường Sinh sắp thực thể hóa, vô thức nhìn về phía Chung Hoài Nam.
“Ôi trời, không thấy xe của con hả? Đừng lo! Sư phụ tìm về cho con!”
“Sư phụ!” Lần đầu tiên Lục Hào nghe thấy giọng nói của Dư Trường Sinh có sự thay đổi cảm xúc rõ ràng như thế, “Người không có bằng, không thể lái xe!” Lại giống như thỏa hiệp, “Người muốn ăn có thể bảo con mua cho người, đừng tự lái xe đi.”
“Ừ.” Chung Hoài Nam cảm thấy lần này có vẻ ông đã làm tiểu đồ đệ tức giận thật rồi. Ông im lặng, một tay cầm kiếm gỗ, “Đi thôi, sư phụ dẫn con về nhà.”
Trường Sinh đi theo phía sau ông giống như khi còn bé.
Kết quả đi được hai bước, Chung Hoài Nam lại vỗ cái mũ của mình, “Không đúng, ta còn có chuyện phải nói cho đồng bọn của con.”
Ông lại quành về, sau đó đuổi Dư Trường Sinh ra xa, “Con qua bên cạnh đi, đứng xa chút, phải tự giác, không được nghe lén đâu đấy!”
Trường Sinh không nói gì, rất nghe lời đứng ở bên đường, nhìn chằm chằm một cái cây ngẩn người.
“Tiền bối Chung ơi, có chuyện gì vậy ạ?” Lục Hào nhìn Dư Trường Sinh đứng dưới hàng cây bên đường, chợt cảm thấy so sánh với nhau, tiền bối Chung sốt ruột trông giống đồ đệ hơn.
“Có việc có việc.” Chung Hoài Nam ngẫm nghĩ, “Ta thề trước đã, ta Chung Hoài Nam, tuyệt đối không có suy nghĩ làm hại Lục Hào, nếu không sẽ gặp phải tai họa bất ngờ.”
Lục Hào lộ biểu cảm kinh ngạc, cậu không ngờ đối phương lại bất thình lình thề, không kịp phản ứng, “Tiền bối ——“
“Bởi vì những gì sắp nói sau đây liên quan đến bí mật của cháu, lời thề của phong thủy sư chúng ta hiệu nghiệm lắm, cháu đừng lo.” Chung Hoài Nam cười, khóe mắt hiện ra nếp nhăn, “Nào nào nào, ta tóm tắt trọng điểm trước đã.”
“Vâng.” Lục Hào cố gắng khiến mình bình tĩnh.
“Sau chuyện của Lục gia, mấy lão bất tử của Ủy ban huyền thuật bọn ta đều đi xem thuật con rối và khắc văn kia”
Thấy Chung Hoài Nam cẩn thận quan sát vẻ mặt của mình, Lục Hào mỉm cười, “Cháu không sao, ngài nói tiếp đi ạ.”
“Thế ta nói tiếp nhé.” Vấn đề nói và không nói, Chung Hoài Nam đã vướng mắc rất lâu, ông sắp xếp tìm từ, “Cái khắc văn ấy đã thất truyền từ rất lâu, đã thế còn có một vài lỗi nhỏ, ta rất tò mò nguyên lý trong đó, bèn tự mình nghiên cứu một phen, kết quả phát hiện ra điều kỳ lạ.”
“Điều kỳ lạ?”
“Đúng vậy, Lục Hào này, cháu biết bao nhiêu về phong ấn ở mắt trái mình?” Vẻ mặt của ông rất nghiêm túc, không hề có dáng vẻ cười ha hả như thường ngày.
“Đáng lẽ cháu sinh ra phải chết, phong ấn là một loại khắc văn, niêm phong tất cả tử khí trên người cháu ở mắt trái, bảo vệ mạng của cháu. Nhưng phong ấn này thực chất là một bước của thuật con rối, có thể khiến cháu bị tử khí ăn mòn không ngừng trong thời gian dài, loại bỏ sinh khí, đạt tới mục đích luyện thể”
Lúc Lục Hào nói ra, phát hiện mình rất thản nhiên.
“Đúng, là vậy đấy.” Chung Hoài Nam vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Lục Hào, nhận thấy sự kiên nghị giữa chân mày của đối phương, ông hơi đau lòng, giọng điệu lại càng dịu dàng hơn, “Nhưng chắc là cháu không biết, muốn phong ấn niêm phong tử khí của cháu thành công, thì nhất định phải lấy tất cả sinh khí của người chí thân với cháu để làm nguồn năng lượng khởi động phong ấn.”
Thấy Lục Hào biến sắc, Chung Hoài Nam thở dài, “Cháu nghĩ ra rồi, đúng không?”
“Vâng.” Lục Hào nhắm hai mắt lại, một lúc lâu mới mở miệng, “Cha mẹ… cháu.”
Chung Hoài Nam phát hiện toàn thân Lục Hào đều đang run rẩy, chợt cảm thấy mình cứ tiếp tục như vậy thực sự là tàn nhẫn, nhưng đứa bé trước mặt này có quyền được biết sự thật, “Mẹ của cháu Tiểu Sênh, ta không biết thực hư việc mẹ cháu khó sinh, nhưng cha cháu tự tử vì tình thì có lẽ là giả. Lục gia chắc chắn đã ra tay,” ông đổi một cách nói tương đối uyển chuyển, “Lấy đi sinh khí của cha cháu.”
Cũng chính là, giết ông ấy.
Lục Hào lập tức nắm thật chặt năm ngón tay, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, trong một thoáng không biết phải phản ứng thế nào. Cậu vẫn tưởng, Lục Minh Đức giết Lục Phụ Huyền chẳng qua là sợ Lục Phụ Huyền sẽ cản trở kế hoạch của lão, không ngờ còn có chuyện này.
“Nói tới đây, cha mẹ cháu cực kỳ ân ái, ân ái tới mức độ nào ấy hả? Chính là lúc Lục gia truyền ra tin cha cháu tự tử vì tình, không ai trong chúng ta nghi ngờ thật giả. Cho nên ta cũng không biết rõ tâm trạng của cha cháu khi ấy, có khả năng là cậu ấy tự nguyện nhường cơ hội sống cho cháu, còn mình thì đi theo Tiêu Sênh.”
Mắt Lục Hào hơi đỏ, cậu mấp máy khóe môi, “Vâng, chắc chắn là cha đã đi theo mẹ rồi.”
Lòng Chung Hoài Nam cũng khó chịu theo, ông đúng là nghiệp chướng! Biết trước đã bảo Long Mộc Đường tới nói rồi. Ông nghiêng đầu liếc nhìn Dư Trường Sinh cầm một chiếc lá rụng đứng bên đường, chầm chậm nói tiếp, “Sau đó ta phát hiện một điểm đáng ngờ.”
“Ngài nói đi ạ”
“Ta tìm kiếm rất nhiều bút ký của tổ tiên, tìm được mấy chỗ ghi chép thuật con rối. Giai đoạn luyện thể của thuật con rối là khiến cho cháu thường xuyên bị tử khí ăn mòn”
“Đúng rồi ạ.” Lục Hào kiềm chế cảm xúc, “Nhưng nhờ Ly Hỏa Phù Minh bàn nên tử khí bên trong phong ấn sẽ bị áp chế, có đôi khi lực áp chế của quái bàn không mạnh, tử khí tràn ra một chút, cũng không tạo thành ảnh hưởng to lớn.”
Thế nên trước kia ở Lục gia, tuy thỉnh thoảng mắt cậu lại biến thành màu đỏ nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, chứ không như hai năm gần đây, cậu hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm những gì trong trạng thái mắt đỏ.
“Là vậy đấy, cho nên cháu bị tử khí ăn mòn mười bảy năm, thân thể vẫn chưa suy yếu.” Bụng ngón cái của Chung Hoài Nam vuốt ve chuôi kiếm gỗ, “Nhưng bây giờ thì khác, tác dụng áp chế của quái bàn biến mất, tình huống của cháu cũng không ổn.”
Thấy Lục Hào im lặng, ông nói thêm, “Đừng sợ, lúc ta thấy Huyền Qua lần đầu tiên, đã biết hắn là cái đĩa nhỏ chạy trốn kia rồi.”
Ánh mắt của Chung Hoài Nam hơi thay đổi, “Bởi vì trước đây ta… cũng có một khí linh, em ấy cũng có thể biến thành hình người, nhưng không ngưng thực được như Huyền Qua nhà cháu, ngoài ta ra, người khác đều không nhìn thấy em ấy. Hơn nữa, em ấy bị gió to thổi, sẽ bị thổi bay rất xa, lần nào ta cũng phải chạy rất xa tìm em ấy về.”
Lục Hào rất ngạc nhiên, cậu nhớ Tiểu Thanh Hà đã từng nói đương thời cũng chỉ có hai khí linh, vậy lẽ nào khí linh của tiền bối Chung đã biến mất? Lục Hào liếc nhìn kiếm gỗ Chung Hoài Nam lúc nào cũng mang theo bên mình, không hỏi tiếp.
Chung Hoài Nam đặt kiếm gỗ trên đùi, cười ha hả quay lại chủ đề, “Điểm đáng ngờ mà ta muốn nói ở ngay đây.” Vẻ mặt của ông trở nên nghiêm túc, “Nếu như ta đoán không sai, huyết khế trước đó của cháu và bản thân quái bàn đã bị ngăn cách.”
Ông xua tay, “Cháu cũng không cần phải trả lời ta đoán đúng hay không, ta muốn nói là, tuổi tác của khí linh Ly Hỏa Phù Minh bàn không lớn, biến thành người trưởng thành như hiện tại, khẳng định là phải trả một cái giá đắt. Thế nên tình huống bây giờ của hắn, chắc chắn không có cách giúp cháu áp chế tử khí. Như vậy theo lý mà nói, trong hai năm này, cháu hẳn sẽ bị tử khí ăn mòn, sẽ không hoàn toàn luyện thể thành công, nhưng không có khả năng nhảy nhót tưng bừng như này mà là phải nằm trên giường không dậy nổi mới đúng.”
Lục Hào ngẩn người.
Chung Hoài Nam lại sờ kiếm gỗ ôm trong tay, “Dựa theo bản chép tay nhắc tới thuật con rối của tổ tiên, ‘phong ấn’ là một khắc văn, ban đầu rót sinh khí của người chí thân vào cháu để khởi động nó. Trong quá trình áp chế tử khí sẽ bị mài mòn, vậy nên cần tiếp tục cung cấp sinh khí để duy trì cái khắc văn này.”
Lục Hào gật đầu, hiểu ý của Chung Hoài Nam. Cậu ở Lục gia mười bảy năm, không cần liên tục bổ sung nguồn năng lượng ‘sinh khí’ này cho khắc văn, là bởi vì quái bàn đã áp chế tử khí giúp cậu, thế nên khắc văn của phong ấn không bị mài mòn.
Mà bây giờ, không có quái bàn áp chế tử khí giúp cậu, nên cậu thông qua xem bói có được một ít sinh khí, nhưng kỳ thực là bổ sung vào trong khắc văn.
Thấy cậu suy nghĩ rõ ràng, Chung Hoài Nam tổng kết, “Vậy nên ta mới nghĩ tới một vấn đề, không có quái bàn giúp đỡ áp chế, từ hơn hai năm trước cho tới bây giờ, vì sao cháu không hề bị tử khí ăn mòn?”
Vì sao? Lục Hào nhớ lại, phát hiện từ sau khi đi khỏi Lục gia, đúng là bởi tử khí mà toàn thân cậu sẽ rét run, cảm thấy đau đớn, thậm chí thỉnh thoảng lại biến thành mắt đỏ mất đi ý thức, nhưng rất nhanh sẽ khôi phục bình thường. Trước đây cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, vẫn cho là nhờ tác dụng của xem bói có được sinh khí.
“Vậy nên Lục Hào à, ở trên người cháu chắc chắn còn có thứ gì đó đang bảo vệ cháu. Mà quan trọng nhất là, ta có thể nghĩ tới, kẻ đứng đằng sau kia chắc chắn cũng có thể nghĩ tới. Nhưng cho đến bây giờ đối phương vẫn chưa ra tay, khẳng định có nguyên nhân”
Lục Hào gật đầu, trịnh trọng nói lời cảm ơn, “Cháu cảm ơn ngài.”
“Không cần cảm ơn không cần cảm ơn.” Chung Hoài Nam tới gần hơn, giọng cực kỳ nhỏ, “Hôm nào thừa