【Cậu đã có nhà】
o
Nhưng ánh sáng do đá trắng và giấy khắc văn tỏa ra chỉ duy trì chưa tới mười giây thì thình lình lụi tắt. Lục Hào ngừng động tác niệm chú văn, cậu thở chậm, vẻ mặt hơi trắng bệch, cơ thể lảo đảo.
Hai tay Huyền Qua ổn định người cậu, “Mèo con?”
“Nơi này xác thực giấu đồ, em có thể cảm giác được.” Lục Hào nhìn mặt đất, trán cậu rịn ra một lớp mồ hôi, da càng tái hơn nhưng ánh mắt rất sáng. Cậu dựa đầu vào vai Huyền Qua, còn tiện thể quẹt mồ hôi, “Em nhất định sẽ tìm ra.”
Tuy Huyền Qua luôn tỏ vẻ không để ý đến quái bàn, nhưng không tìm được quái bàn Lục Hào cứ thấy lòng không yên.
Nghỉ ngơi mười phút, Lục Hào lại kiểm tra lần nữa, phát hiện đá trắng và giấy khắc văn vẫn hoàn hảo như cũ thì nói với Huyền Qua, “Cấm chế nơi này mạnh quá, anh lại cắn em cái nữa, em mượn sức mạnh từ Ly Hỏa Phù Minh bàn.”
Huyền Qua nhìn dấu răng trên vai Lục Hào, vết máu đã đông nhưng tương phản với làn da trắng nên nom vô cùng gai mắt, “Còn đau lắm không?”
“Không đau lắm đâu.” Lục Hào lắc đầu, nhìn vào mắt Huyền Qua, “Anh cắn nhé, được không anh?”
Biết Lục Hào bắt chước mình, Huyền Qua bật cười nhéo chóp mũi cậu, “Em đấy.”
Cơn đau trên vai vô cùng rõ rệt, Lục Hào vô thức nhắm mắt lại, dần dần cảm giác có hơi nóng sinh ra ở nơi bị Huyền Qua cắn, nhanh chóng lan từ dấu răng tới toàn thân, thậm chí khiến cho cậu có ảo giác bị thiêu cháy.
Chờ đến khi Lục Hào mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt đều thay đổi. Trên bốn mặt tường đều là trận văn chi chít, nhìn mà chóng mặt. Mà ở dưới chân bọn cậu là một hạch tâm trận pháp khổng lồ, trận văn màu bạc như tia sáng dao động, không ngừng thay đổi.
Phát hiện vẻ mặt của Lục Hào thay đổi một cách rõ rệt, Huyền Qua liếm máu trên môi, “Em nhìn thấy gì vậy mèo con?”
“Trên mặt đất có trận pháp, trận văn màu bạc.” Lục Hào lại phủ định rất nhanh, “Không, phải nói là toàn bộ tường nhà đều là trận văn, bây giờ chúng ta giống như đang bị khóa ở giữa trận pháp vậy.”
Sau sự ngạc nhiên mới đầu, cậu bình tĩnh lại rất nhanh, “Có lẽ Ly Hỏa Phù Minh bàn ở ngay phía dưới.”
Lục Hào chưa từng học trận pháp, nhưng rất nhanh đã xác định được vị trí mắt trận thông qua tượng quẻ. Cậu lấy ra một cây đinh đồng chạm đầy khắc văn trong túi đặt vào tay Huyền Qua. Tiếp đó, cậu lại cầm cổ tay Huyền Qua, di chuyển chính xác lên trên mắt trận, “Chính là chỗ này.”
Huyền Qua hoàn toàn coi nhẹ tầng khí bảo vệ phía trên mắt trận, năm ngón tay nắm đinh đồng, không hề có tí trở ngại nào đâm mạnh vào mắt trận, trong không khí rõ ràng có tiếng rạn nứt.
Mà lúc này, ở trong mắt Lục Hào, trận văn tỏa ra ánh sáng màu bạc trên vách tường bắt đầu trở nên ảm đạm, cuối cùng lụi tắt hoàn toàn.
Thành phố B.
Tiết Phi Y làm như không thấy bánh bích quy để trước mặt, chống cằm, đang nghĩ rốt cuộc nên trò chuyện với Thanh Hà như thế nào. Thấy đối phương bỗng nhìn sang, anh vô thức đưa tay nhanh chóng sửa sang tóc tai, có phần căng thẳng, “Đại Thanh Hà, sao… sao tự nhiên anh lại nhìn tôi vậy?”
Nhìn lông mày Thanh Hà hơi cau, anh lại thấy choáng—— ông trời ơi, vì sao đến cả nhíu mày cũng đẹp trai đến thế? Không có thiên lý, không có thiên lý, nhưng mà xin hãy cho anh mỗi ngày được nhìn nhiều hơn!
“Tôi vừa mới cảm giác được Ly Hỏa Phù Minh bàn”
“Huyền Qua?” Mấy giây sau Tiết Phi Y mới phản ứng, “Anh ta làm sao?”
Thanh Hà không đáp, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn về phía vị trí tỉnh A.
Cùng lúc đó, dưới mặt đất.
Huyền Qua cầm đèn pin, tia sáng đảo qua hai bên vách đá gồ ghề, bên trên lồi lõm, thi thoảng còn có dùi đá nhô ra, đầu nhọn vô cùng sắc bén, phải nghiêng người thì mới đi qua được, nếu không rất dễ va quẹt bị thương.
“Bên dưới này chắc là do tự nhiên hình thành, lại thêm đào bới nhân tạo.” Lục Hào ngồi xuống soi đèn điện thoại, phát hiện mặt đất khá bằng phẳng.
Mấy phút trước, sau khi Huyền Qua loại bỏ trận pháp của nhà đá, khí tràng ở trong đột nhiên thay đổi, khí tức cuốn lên, cuối cùng xuất hiện một cửa hang chật hẹp. Hai người soi đèn pin xuống, nhưng giống như bị thứ gì đó ngăn cản, đến cả tia sáng cũng không thể xuyên qua.
Lục Hào dứt khoát kéo Huyền Qua bước một bước, không ngờ trong nháy mắt, cửa hang sinh ra một lực hút cực mạnh cuốn hai người vào.
Sau cảm giác rơi xuống mạnh mẽ, hai người cùng đáp xuống đất, Lục Hào được Huyền Qua ôm, đầu được đối phương bảo vệ trong lồng ngực.
Nhặt đèn pin lên, chiếu sáng xung quanh. Nơi bọn họ đứng rất hẹp, ba mặt đều là vách đá, đằng trước có một khe đá chỉ chứa được một người. Sau khi bọn họ lọt qua thì đi vào con đường chật hẹp.
“Cẩn thận hai bên.” Huyền Qua đi ở phía trước, nắm chặt tay Lục Hào.
“Trước kia em hoàn toàn không phát hiện bên dưới lại như thế này.” Lục Hào nhớ lại trận văn màu bạc xuất hiện ban nãy khá giống với cái nhìn thấy ở vườn đa. Cậu chợt nghĩ, chẳng lẽ nơi này cũng ngăn cách không gian, cho nên lâu như vậy mà cậu vẫn không nhận ra được sự khác thường?
Tiếng bước chân vang vọng không rõ trong bóng tối. Con đường này quanh co khúc khuỷu, trước sau đều không có ánh sáng, khiến người ta hoàn toàn đánh mất cảm giác phương hướng. Lục Hào siết chặt điện thoại, mỗi bước đi đều rất cẩn thận.
“Về rồi mèo con muốn ăn gì?”
Nghe câu hỏi này, Lục Hào ngây ra, ngẫm nghĩ rồi trả lời rất nhanh, “Em muốn ăn gà rang muối, thịt gà cắt nhỏ, sau khi chiên sẽ thơm lắm.”
“Ừ, có thể rắc thêm một ít thì là bột tiêu, hoặc là làm sốt chua ngọt cho em chấm ăn”
Lục Hào chun mũi, “Anh đừng nói nữa mà, đói quá.” Cậu đang nói, không chú ý Huyền Qua bỗng dừng lại, lập tức đụng phải lưng đối phương. Lục Hào xoa cái mũi bị đụng đau, ứa nước mắt nhìn về phía trước qua vai Huyền Qua, “Có thứ gì hả anh?”
“Ừ, hình như chúng ta tới nơi rồi”
Huyền Qua chỉnh đèn pin tới mức sáng nhất, lượn vòng hình cung, “Em nhìn này, ở đây có khung cửa.”
Lục Hào dứt khoát chui qua dưới cánh tay Huyền Qua, dán sát lại nhìn, “Phía trên là chữ ‘Phong’ phồn thể, cả một vòng đều là chữ này.” Cậu kéo tay Huyền Qua, “Chúng mình đi tiếp về phía trước đi anh, chắc là không còn xa đâu.”
Quả nhiên, sau một ngã rẽ, xung quanh lập tức trở nên trống trải.
Địa phương trước mặt có chỉnh thể là hình tròn, vách đá chung quanh lởm chởm, cực kỳ ẩm ướt. Vùng rìa có một rãnh nước, giống như là được tự nhiên bào mòn mà thành. Lục Hào cẩn thận soi đèn qua, dừng tay, “Hình như chỗ đó có một chữ thì phải?”
Huyền Qua nhắm ngay đèn về phía Lục Hào chỉ. Quả nhiên, bên trên khắc chữ “Lục” thể Triện, lực khắc rất mạnh, mỗi vạch mỗi nét đều in sâu vào đá, mạnh mẽ đanh thép.
Mà bên dưới chữ “Lục” có khắc một đôi cá âm dương (1), đường nét lưu loát lại nối liền.
“Anh có thể cảm giác được sự tồn tại của quái bàn không?”
Huyền Qua lắc đầu, “Không có cảm giác đặc biệt.”
Lục Hào “Ừm” một tiếng, đưa di động cho Huyền Qua cầm. Cậu đang định ngồi khoanh chân dưới đất thì nghe Huyền Qua bảo, “Chờ đã.”
“Sao vậy anh?”
Huyền Qua cởi áo khoác lót trên đất, “Em ngồi đi, nơi nảy ẩm ướt, lạnh lắm.”
Lục Hào nhìn Huyền Qua chỉ mặc mỗi cái áo len màu đen, cong miệng ngồi xuống.
Không giống như thường ngày, lần này Lục Hào lấy ra ba que hương màu vàng đất, còn có năm mươi cây cỏ thi.
Cậu chìa tay với Huyền Qua, “Cho em mượn bật lửa.”
Huyền Qua lấy bật lửa từ trong túi ra cho Lục Hào, hắn thấy cậu đốt hương, sau đó vẽ một tấm khắc văn, cuốn dưới chân hương. Một giây sau, ba que hương bỗng dựng thẳng đứng.
Cậu lại buộc năm mươi cây cỏ thi lại, hơ qua một lần trên khói hương lượn lờ, đồng thời mở miệng niệm, “Mượn người thái thệ hữu thường, nay Lục Hào vì tìm Ly Hỏa Phù Minh bàn của huyết khế, chưa biết nên chăng, bèn hỏi thần linh nỗi nghi ngờ, lành hay dữ, được hay mất, hối tiếc hay lo sợ, người có thiêng hãy bảo cho rõ (2).”
Giọng Lục Hào rất trầm, những mỗi một âm tiết đều vô cùng rõ ràng. Sau khi lặp lại hai lần, cậu rút ra một cây cỏ thi từ trong năm mươi cây, đặt sang một bên, rồi chia bốn mươi chín cây còn lại thành hai bó, một trái một phải.
Động tác của cậu như nước chảy mây trôi, cực kỳ đẹp đẽ, mang theo một loại nhịp điệu kỳ lạ.
Huyền Qua cầm đèn pin đứng bên cạnh, khi nghe thấy mấy chữ “Mượn người thái thệ hữu thường” thì lập tức nhận ra, Lục Hào đang dùng Đại diễn thệ pháp (3) bói vị trí cụ thể của quái bàn.
Lần này, qua một lúc lâu Lục Hào mới mở to mắt. Ngón trỏ và ngón giữa của cậu duỗi thẳng khép lại, đảo một vòng quanh cây hương đang cháy rồi thu về.
Sau đấy, trong tình huống xung quanh không có gió, khói hương bỗng uốn cong, giống như bị một luồng không khí dẫn dắt, hướng thẳng về một phía, cuối cùng dừng lại trước bức vẽ cá âm dương, biến mất không thấy nữa.
Hai chân Lục Hào hơi tê, cậu kéo tay Huyền Qua đứng dậy, hai người đi tới trước bức vẽ cá âm dương. Lục Hào chần chờ một lúc, duỗi tay gõ. Nơi gõ phát ra tiếng trầm, bên trong có vẻ không rỗng.
“Em đoán nơi này có lẽ do tổ tiên Lục gia xây dựng.” Lục Hào ngẩng đầu nhìn chữ “Lục” kia, “Hơn nữa, ở đây hoàn toàn ngăn chặn liên hệ giữa anh và quái bàn cùng với cảm ứng huyết khế, em đoán chắc là lo trước khỏi họa.”
Vì để tránh Ly Hỏa Phù Minh bàn gây bất lợi cho Lục gia, ngay từ đầu trên cơ sở có trận pháp khống chế quái bàn, còn xây một nơi như này, có lẽ cũng đánh vào chủ ý đồng thời áp chế sức mạnh của người kí huyết khế.
“Ngay ở mặt sau.” Bụng ngón tay Lục Hào di chuyển chậm theo nét vẽ, sờ vào trong lỗ khảm hình tròn của bức tranh song ngư. Cậu cẩn thận cảm giác mấy lần đều không tìm ra kẽ hở.
Trong lòng lo âu, rõ ràng đã ở ngay trước mắt rồi.
Huyền Qua nhéo ngón tay lạnh buốt của cậu, thấp giọng vỗ về, “Đừng vội, tôi ở trước mặt em mà.”
Nhiệt độ dưới lòng đất rất thấp, trong thời gian ngắn không thể dùng Đại diễn thệ pháp hai lần. Lục Hào lấy ba đồng tiền xu ra, cảm giác lạnh lẽo của kim loại làm ngón tay cậu run lên.
Kết quả tính ra là, “chìa khóa” ở ngay trong tay cậu.
Lục Hào vuốt ve hoa văn trên tiền xu, cậu tự hỏi tượng quẻ này rốt cuộc có ý gì, ở trên tay cậu? Cậu còn thử bôi máu lên trên nét vẽ cá âm dương nhưng vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Lục Hào đút tiền xu về lại túi áo, lúc rút nắm tay ra, chợt nghe thấy tiếng “Cạch cạch” nhỏ. Cậu dừng tay, giơ nắm tay lên——trên cổ tay cậu đeo hai hòn đá nhỏ, thứ mà cha mẹ để lại.
Lục Hào nhìn về phía Huyền Qua, “Anh cảm thấy… có khả năng không?”
Cậu còn nhớ bà Long từng bảo rằng, hòn đá đeo trên tay là trước khi cậu chào đời, Tiêu Sênh gieo quẻ tính ra mệnh đồ tương lai của con trai mình nhiều thăng trầm, nhưng hình như bà không còn nữa. Cảm thấy biến số tương lai quá lớn nên bà mới để hòn đá này trong hộp gỗ, giao cho bà Long giữ. Tương tự, ở chỗ Chung Hoài Nam cũng có một cái, nhưng không biết rốt cuộc làm bằng chất liệu