【Nhìn gã khó chịu rất lâu】
o
Trông thấy một Huyền Qua khác xuất hiện, Lục Hào đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Bởi vì cậu nhận ra, “Huyền Qua” bên cạnh vô thức dịch một bước, che chở cậu ở sau lưng, còn tự nhiên giơ tay ra sau —— đây là một động tác bảo vệ.
Đối phương bảo vệ cậu theo bản năng?
Huyền Qua đứng bên cạnh xe mô tô màu đen nhanh nhẹn cởi găng tay, hoạt động đốt ngón tay, tiện thể châm một điếu thuốc bạc hà.
Sương khói lờ mờ tản ra, rõ ràng hắn không dằn được cơn nóng nảy giận dữ giữa hai đầu lông mày, nhưng vẫn kiên nhẫn lặp lại lần nữa, “Mèo con, qua chỗ tôi.”
Tâm tư Lục Hào xoay chuyển mấy bận, cậu mím chặt môi dưới, lắc đầu.
Thuốc lá trong tay Huyền Qua nháy mắt bị ngắt thành hai nửa. Hắn nhìn Lục Hào được hàng giả che chở ở phía sau, cảm thấy tình cảnh này thật kích thích, một luồng lệ khí xộc thẳng tới, tí nữa thì hắn đã xông lên.
Đốm lửa bắn ra từ tàn thuốc rơi xuống ngón tay hắn, hơi bỏng, bị hắn thuận tay dập tắt.
Mèo con không nghe hắn, làm sao đây?
Huyền Qua dịu giọng, “Ngoan, lại đây, về tôi làm cơm rang trứng cho em ăn.”
Nhưng hắn phát hiện cách này không có tác dụng, Lục Hào vẫn đứng bất động phía sau hàng giả.
Hộp thuốc lá cũng bị bóp nát.
Thế nhưng từ trước đến nay Huyền Qua vẫn luôn rất nuông chiều, cực kỳ kiên nhẫn với Lục Hào. Hắn nhìn cậu chăm chú rồi lại châm điếu thuốc, rít mạnh một hơi, đối diện với ánh mắt trong veo của Lục Hào, mặc niệm mười lần trong lòng ——Lục Tiểu Miêu không có khả năng không nhận ra, chắc chắn là có nguyên nhân, phải bình tĩnh, tin tưởng em ấy. Bấy giờ hắn mới dằn sự nôn nóng dâng lên trong lòng xuống.
Một bên khác, Lục Hào phát hiện sau khi cậu tỏ rõ thái độ, “Huyền Qua” chắn trước mặt cậu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, song giọng nói vẫn vô cùng căng thẳng, “Đừng tin gã,” rồi nghiêng đầu sang nhìn Lục Hào, “Nhớ những gì tôi vừa nói không?”
“Ừm, nhớ.” Lục Hào gật đầu, nói khẽ, “Kẻ đối diện kia hình như đang do dự gì đấy, không nhúc nhích.” Cậu nhìn đối phương với vẻ mặt vô cùng tin tưởng, hiển nhiên đang chờ đối phương đưa ra quyết định.
“Tin tôi không?”
“Tin”
Ngay sau đấy, Lục Hào nhận ra cánh tay của mình bị tóm lấy, chờ cậu phản ứng lại thì đã bị Huyền Qua giả kéo đi.
Lục Hào vội vàng quay đầu, thấy Huyền Qua đứng tại chỗ nhìn cậu chằm chằm, cái bật lửa kim loại bị bẻ hỏng ném sang một bên, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
Quả nhiên không ổn, Lục Hào bí mật làm tay hình tim, cũng không chắc Huyền Qua rốt cuộc có thấy không, sau đó tiếp tục chạy theo Huyền Qua giả.
Huyền Qua luôn nhìn Lục Hào chằm chằm, tất nhiên cũng thấy được động tác tay đó. Hắn chửi tục một câu rồi lại trầm giọng bật cười, “Được, lần này anh giai phối hợp với em.”
Huyền Qua khóa xe lại, nhét chìa khóa vào túi, nhìn bờ tường bỏ đi cao gần hai ba mét hai bên ngõ, bật người nhảy thẳng lên. Hắn đứng trong góc tối, phân biệt hướng mà Lục Hào chạy đi, im lặng đuổi theo.
Không biết chạy bao lâu mới dừng lại, Lục Hào dựa vào tường, hai tay chống chân thở hổn hển, mùa đông không khí quá lạnh, cổ họng lẫn khí quản đều đau rát.
“Huyền Qua” hít thở đều đều, đứng ở bên cạnh lo lắng, “Em không sao chứ?”
“Vẫn ổn…” Lục Hào xua tay, hít sâu mấy cái, “Chỉ là xuất phát… hơi đột ngột.” Vừa nói vừa ho hai tiếng.
“Huyền Qua” vỗ lưng Lục Hào, hơi nhíu mày, “Trước kia em cũng rất dễ ho, thời tiết thay đổi, có lúc nửa đêm còn ho tỉnh.”
Nghe thấy câu này, bàn tay chống trên đầu gối của Lục Hào nháy cái nắm chặt ——chuyện này quả thực đã xảy ra, nhưng trừ cậu và Ly Hỏa Phù Minh bàn thì không có ai khác biết.
Lục Hào phủ định phán đoán trước đó, một lần nữa sắp xếp lại suy nghĩ.
Tên giả mạo này không chỉ có cảm ứng giữa cậu và huyết khế, mà trông chẳng khác gì Huyền Qua, đến cả động tác nhỏ lúc chạy cũng y hệt, còn có được ký ức trước đây, thái độ với cậu cũng vô cùng tự nhiên.
Ký ức —— Lục Hào nín thở, bỗng nghĩ đến việc Huyền Qua bị kẻ khác lấy mất linh tủy, tới bây giờ vẫn chưa có manh mối. Cậu vô thức nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, liệu có liên quan gì với ——linh tủy không?
“Sao vậy em? Khó chịu à?”
Lục Hào che giấu vẻ mặt, quay đầu nhìn về hướng đi tới, “Hình như không bị đuổi theo thì phải?”
“Đúng”
Lục Hào thả lỏng dựa vào tường, nghiêng đầu chờ mong hỏi, “Bây giờ anh… nhớ được bao nhiêu?”
“Ký ức từ lúc em mười bốn tuổi tới mười bảy tuổi, đều nhớ lại.” “Huyền Qua” day huyệt thái dương, hơi nghi hoặc, “Nhưng mà tôi phát hiện, có thể là bởi tìm lại ký ức, có một phần nhỏ không rõ ràng lắm.”
Gã vừa nói vừa cười, “Giống như khi thấy em, cảm thấy khuôn mặt em hơi thay đổi so với ấn tượng của tôi, nhưng dường như lại không có gì khác biệt.”
“Không sao, nhớ lại được những thứ này đã không dễ rồi.” Lục Hào tỉnh bơ hỏi, “Năm nay em bao tuổi, anh còn nhớ không?”
“Mười tám tuổi.” Nói xong, chính gã lại phủ định rất nhanh, “Không đúng, mười chín tuổi, cũng sắp hai mươi.” Thấy Lục Hào nhìn mình lo lắng, “Huyền Qua” cười gượng gạo, “Chắc là ký ức có vấn đề, những chuyện gần đây dường như tương đối lộn xộn.”
Lục Hào giúp cho lời nói dối của gã trọn vẹn, “Có lẽ ký ức trước kia và ký ức bây giờ nảy sinh xung đột, nên không nhớ quá rõ những chuyện gần đây.”
Thấy Huyền Qua giả gật đầu, Lục Hào khẳng định trong lòng, quả nhiên, đối phương có được ba đến bốn năm ký ức của Huyền Qua, khi ấy cậu vẫn chưa rời Lục gia, việc này có lẽ liên quan đến linh tủy. Mà Huyền Qua giả này căn bản cũng không có ký ức hai năm gần đây, cho nên lấy lý do “ký ức lộn xộn” để tránh cho cậu nghi ngờ.
Lục Hào thở đều, giọng điệu thấp thỏm, “Trước đó anh bảo Lục Minh Đức xác định Nguyên Thủy ở trên người em? Nguyên Thủy rốt cuộc là cái gì?”
“Theo trí nhớ của tôi, Nguyên Thủy thật ra là một giọt nước, lúc ký chủ bị tử khí uy hiếp sẽ không ngừng sinh ra sinh khí, chống lại tử khí. Thế nên trong hai năm tôi không ở bên cạnh em, em cũng không bị tử khí ăn mòn.”
Nghe xong, Lục Hào nháy mắt nhớ lại, trước đấy Chung Hoài Nam từng nói với cậu về chuyện này. Nói là hai năm cậu rời khỏi Lục gia, không có Ly Hỏa Phù Minh bàn giúp cậu áp chế tử khí, nhưng cậu lại không hề có tình trạng bị tử khí ăn mòn, chắc chắn là có thứ gì đó trong cơ thể đang bảo vệ cậu.
Nghĩ đến đây, Lục Hào sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Kẻ đứng đằng sau phát hiện trên người Lục Hào có thứ gì đó đang bảo vệ cậu khỏi sự ăn mòn của tử khí. Về sau có lẽ gã đoán ra thứ này là Nguyên Thủy, muốn có được nó nên tạo ra một Huyền Qua giả.
Vì để cho cậu tin tưởng Huyền Qua giả, gã đặt một phần ký ức trong linh tủy vào người Huyền Qua giả, đồng thời dùng thủ đoạn nào đấy để kết nối huyết khế giữa cậu và Huyền Qua giả, tăng độ tin cậy. Rồi lại vì che giấu sơ hở “không có ký ức hai năm gần nhất”, “tính cách bất đồng” mà lấy lí do ký ức mới và cũ xung đột với nhau, dẫn đến ký ức lẫn lộn.
Nếu như ngay từ đầu cậu không phát hiện ra chi tiết cúc áo, phán đoán bằng cảm ứng huyết khế thì thật sự có khả năng coi kẻ giả mạo trước mặt này là thật.
Lục Hào cắn môi dưới, từng bước lại gần Huyền Qua giả, “Em không biết rốt cuộc Nguyên Thủy có ở trên người mình không, nhưng hiện tại có kẻ để mắt tới em, còn tạo ra khí linh giả, giờ em phải làm gì đây?”
“Biện pháp rất đơn giản.” Ánh mắt của Huyền Qua giả tỉnh táo kiên định, “Giờ chúng ta học luôn, em sẽ học được nhanh thôi.”
“Thế nhưng rất có thể khí linh giả kia sắp đuổi tới ——”
“Không sao, Lục Hào, em có thể”
Lục Hào do dự hồi lâu mới gật đầu, “Được, em tin anh.”. Bạn có biết trang truyện # Trù mTruyện.co m #
Góc tối.
Huyền Qua đút tay trong túi áo, đứng dựa vào tường, thu lại tất cả hơi thở của mình rất khá, tựa như hòa làm một thể với bóng râm dưới tường, khiến người ta rất khó phát giác.
Hắn cắn một điếu thuốc không châm lửa, đang cẩn thận nghe ngóng cuộc trò chuyện giữa Lục Hào và hàng giả kia. Ss ——sao cứ có cảm giác déjà vu, mèo con nhà hắn có người bên ngoài, bây giờ quay về muốn giết hắn nhỉ?
Huyền Qua nhanh chóng xóa bỏ suy nghĩ quỷ dị này, hắn vẫn đứng yên đấy, chờ Lục Hào tiếp tục nói suông.
“Tấm khắc văn này thật sự có thể xóa bỏ khí linh giả kia?” Lục Hào cầm bút và giấy