【Đối thủ cực kỳ đáng sợ】
o
Bà Long nhìn Dịch Thuật vẫn chưa hoàn hồn thì nói với giọng xoa dịu, “Năm ấy cậu không làm sai, Bạch Ngạn có thể lựa chọn cái chết của mình, chết trong tay ai, cũng đã là một chuyện may mắn so với những người khác rồi.”
“May mắn?” Dịch Thuật đột nhiên cười rộ nhưng còn khó coi hơn khóc. Chú nắm chặt ngón tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khàn giọng nói, “Cái này mà gọi là may mắn? Đây mà coi là may mắn ư?”
Chú ngước đầu lên nhìn, hầu kết di chuyển lên xuống, “Nếu như không phải tôi dẫn cậu ấy cùng tham gia cuộc thi huyền thuật, nếu như không phải tôi… Cậu ấy cũng chỉ là một người bình thường, mở một quán cơm tư gia, lấy vợ sinh con, sống bình an hết đời…”
Giọng Dịch Thuật nghẹn ngào, “Là tôi có lỗi với cậu ấy! Là tôi…”
Từng giây từng phút, chú đều không ngừng tự trách sâu sắc, về già vẫn luôn hối hận, đêm nào nhắm mắt lại cũng là hình dáng của bạn bè.
Bà Long không đành lòng, bị gợi lại hồi ức, mắt cũng đỏe hoe.
Bà lau khóe mắt nhìn về phía đám Lục Hào, miễn cưỡng duy trì giọng nói bình tĩnh, “Chuyện hai mươi mấy năm trước, chắc không có trưởng bối nào của các cháu nhắc đến.” Có thể là thấy hơi lạnh, bà khép áo khoác lại.
Thấy đám Lục Hào lắc đầu, Long Mộc Đường mở miệng nói.
“Sự việc ban đầu là một lần tình cờ, phát hiện một buồng mộ trong một ngôi mộ cổ. Các cháu cũng biết, bây giờ truyền thừa của giới huyền thuật bị gián đoạn lớn, truyền thừa gia tộc như của Tiết gia, Lục gia, có thể xem là được giữ gìn khá tốt, nhưng cũng là đời này không bằng đời trước, dần dần suy thoái.”
Giọng bà bùi ngùi, “Nghe nói vào nghìn năm trước, huyền thuật sư có sức mạnh vô cùng to lớn, quái sư có thể nhìn thấu số mệnh thậm chí khống chế vận mệnh quốc gia, các nhà chiêm tinh có thể giao tiếp với trời cao bằng thuật chiêm tinh, các thầy phong thủy có thể cảm khí điểm huyệt kết nối đại địa, sức mạnh của khắc văn thậm chí có thể khiến người ta bay lên trời chui xuống đất.”
Lục Hào nhớ tới quả thực mình từng thấy một vài ghi chép trong các bản chép tay mà tổ tiên Lục gia để lại, không nói đến nghìn năm trước, chỉ bốn, năm trăm năm trước, địa vị của huyền thuật sư cũng là siêu nhiên. Tương tự, ngưỡng cửa học huyền thuật cũng cực cao.
Bà Long thở dài, “Nhưng giờ thì không còn nữa, phần lớn khắc văn đều đã thất truyền, số còn lại cũng ít ai có thể phát huy toàn bộ sức mạnh. Thuật chiêm tinh suy thoái, trận pháp suy thoái, phong thủy sư hạn chế, quái sư thì càng trở thành công cụ đoán mệnh số tính cát hung, toàn bộ giới huyền thuật đều dần dần suy yếu. Bọn ta cũng nhận ra chiều hướng đó, nhưng mỗi một đời đều bất lực. Nhưng sau khi phát hiện ra buồng mộ đó thì không còn vậy nữa.”
Tiết Phi Y không nhịn được mở miệng hỏi, “Trong buồng mộ đó có đồ ạ?”
“Ừ, đúng thế.” Bà Long gật đầu, “Khi ấy ta cũng là một trong số những người vào mộ. Không có cách nào xác định được thân phận của chủ nhân ngôi mộ, nhưng bên trong buồng mộ lại có rất nhiều huyền thuật đã thất truyền, cảm xúc chấn động khi ấy, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ.”
“Vậy tại sao bây giờ lại không hề có tí tin tức nào ạ?”
“Bởi vì đồ vật ở bên trong không thể tùy tiện động vào.” Bà Long nói rất cặn kẽ, “Các cháu học huyền thuật, hẳn đều biết trao đổi đồng giá đúng không?”
Thấy Lục Hào và Tiết Phi Y gật đầu, bà nói tiếp, “Thật ra đồ vật trong buồng mộ đó cũng không phải tà thuật, nhưng lại phát huy trao đổi đồng giá đến cực hạn. Giống như người viễn cổ thờ cúng thần linh phải giết người sống, dùng huyền thuật trong buồng mộ cũng đòi hỏi cái giá cực lớn, mạng người còn là nhẹ. Tương ứng, năng lực quả thực vô cùng mạnh mẽ.”
Lục Hào hiểu, năng lực mạnh mẽ và cái giá phải trả cũng cực kỳ to lớn, sau khi hiện thế chính là thảm họa.
Quả nhiên, “Thế nên trải qua bàn bạc và tranh chấp, chúng ta không để lộ chuyện này ra, sau khi hủy một phần trong đó thì niêm phong mộ lại lần nữa. Khi ấy cũng có người đề xuất, có thể lấy ra một vài thứ không tàn nhẫn, dù sao giới huyền suy yếu đến nước này thực sự rất cần, chưa biết chừng lại có thể thay đổi chiều hướng suy tàn.”
“Không lấy ra đúng không ạ?” Tiết Phi Y cũng căng thẳng theo.
“Tất nhiên là không rồi, lúc ấy một vị tiền bối mà ta vô cùng kính trọng nói một câu. Ông ấy nói rằng, con người vô cùng đáng sợ, đừng bao giờ coi thường lòng tham của con người”
Bà Long bưng tách trà nhấp một ngụm nhuận giọng, “Ta ngẫm lại, về sau không còn ai nhắc đến chuyện này nữa, trở thành một bí mật. Nhưng chưa tới hai năm đã có chuyện.”
Ánh mắt bà lộ vẻ đau khổ, tình cảnh ngày trước hãy còn rõ mồn một trước mắt.
“Ban đầu là một tiền bối hơn bảy mươi tuổi, giết hết sáu người con cháu của mình dùng để huyết tế, mục đích là để kéo dài tuổi thọ của mình, nhưng bị huyền thuật cắn trả, sau khi đánh mất thần trí thì làm rất nhiều người bị thương. Về sau, liên tiếp xuất hiện những sự việc tương tự. Thế là những người cùng vào mộ bắt đầu dồn dập nghi ngờ trung gian có kẻ phản bội, nói ra sự tồn tại của ngôi mộ, hơn nữa đã có đồ trong mộ bị tuồn ra.”
Tiết Phi Y vô thức ôm tinh bàn, hơi chần chừ mở miệng, “Vậy chẳng phải sẽ… nghi ngờ lẫn nhau ư?”
“Phải, chắc chắc là thế.” Vẻ mặt bà bi ai, “Bởi vì không tin tưởng và nghi ngờ lẫn nhau, hai năm ấy tranh đấu ở Ủy ban huyền thuật cực kỳ tàn khốc, thế hệ trước của ta, gần một nửa đều qua đời trong tranh đấu, cực kỳ… thảm thương. Một bộ phận tiền bối còn lại cũng đều nản lòng thoái chí, biến mất không thấy nữa.”
Nói rồi, bà nhìn về phía Lục Hào, “Đây chính là nguyên nhân ta biết kẻ đứng đằng sau khẳng định ẩn nấp trong Ủy ban huyền thuật, nhưng không dám gióng trống khua chiêng đi điều tra. Không phải không hành động, mà chuyện này là vết sẹo của quá nhiều người, sợ giẫm lên vết xe đổ.”
Lục Hào gật đầu, hiểu dụng tâm trong đó, “Vậy sau đó thì sao ạ?”
“Nội đấu tàn khốc, bên ngoài cũng loạn, rất nhiều người đều trầm mê tà thuật mà đánh mất tâm trí, vì sức mạnh mà không từ thủ đoạn. Sau đó, người có thâm niên như ông bà ngoại của Lục Hào, ông nội Tiểu Tráng, trẻ tuổi thì như Chung Hoài Nam, Dịch Thuật, Bạch Ngạn đều nhận ra cứ tiếp tục thế này, huyền thuật của chúng ta sẽ thật sự bị cắt đứt, cho nên bắt đầu đi điều tra, ngăn cản.”
Nói tới đây, bà ngừng một lúc lâu, giấu đi quá trình, cũng bình tĩnh lại.
“Quá trình chắc chắn vô cùng gian khổ, dù sao tới cuối, không còn mấy người sống sót. Đồ vật bên trong buồng mộ kia cũng trực tiếp bị tiêu hủy. Nhiều năm như vậy đều trời yên biển lặng, những tưởng chuyện hai mươi mấy năm về trước đã đặt