【Sập, có thể xây lại】
o
Trời còn chưa sáng, sương mù rất dày, ánh sáng của đèn đường bị sương mù bao lấy như chiếc đèn lồng bị dán một lớp màng giấy. Trên đường không có bao nhiêu người, Lục Hào đứng trước một quán ăn sáng, chờ bánh bao vẫn chưa lấy ra khỏi lồng hấp.
Điện thoại di động vang lên thông báo nhắc nhở tin nhắn, Lục Hào đấu tranh hai giây, vẫn rút tay ra khỏi túi áo ấm áp, mở đọc nội dung tin nhắn.
“Có một người phụ nữ trung niên mặt mũi đáng sợ nói em và Huyền Qua chắc chắn định chạy tội, mà bà Long thì đang bao che cho bọn em. Trong cơn nóng giận, bà Long cố định người phụ nữ đó trên trần nhà, hai bên trực tiếp trở mặt, bây giờ bọn anh không quan tâm đến bên ấy, chuẩn bị tới ngõ Nhật Nguyệt xem tình hình”
Vừa đọc hết, tin nhắn thứ hai lại tới, “Bà Long bảo rằng em muốn làm gì thì cứ yên tâm mạnh dạn mà làm, tạm thời đừng về Ủy ban huyền thuật. Bây giờ trong Ủy ban huyền thuật nhất định không chỉ có một hai người có vấn đề, vừa hay nhân cơ hội này thanh lý môn hộ.”
Khi Huyền Qua đi tới thì đúng lúc Lục Hào mở tin nhắn thứ ba, “Đừng hồi âm, điện thoại của anh mở máy hai mươi tư giờ, có chuyện thì liên hệ anh, bọn em chú ý an toàn.”
Thấy Lục Hào đọc hết tin nhắn, Huyền Qua đưa bánh trôi tửu nhưỡng trong tay cho cậu, “Tiết Phi Y à?”
“Là anh ấy.” Lục Hào tiện tay đưa di động cho Huyền Qua để hắn đọc tin nhắn, mình thì nhận bánh tổi tửu nhưỡng nóng hổi bắt đầu ăn.
“Trở mặt cũng tốt.” Sau khi đọc xong, Huyền Qua nhét di động vào túi Lục Hào, “Trong Ủy ban huyền thuật, thế hệ này của Long Mộc Đường chậm rãi già đi, trải qua sự việc hai mươi mấy năm trước cũng thấy Ủy ban huyền thuật rất quan trọng. Nhưng một nhóm ba mươi mấy tuổi này đều là kế nghiệp về sau, chắc chắn quan điểm khác biệt, lại càng chẳng cần phải nói còn có Kỷ Đông Ca đang khuấy nước đục.”
Lục Hào ăn từng viên bánh trôi màu trắng, gật đầu, “Nhưng bà Long có lẽ sẽ thất vọng lắm.”
Huyền Qua vỗ đầu Lục Hào, cười bảo, “Cho dù lớn tuổi cũng đừng xem thường bà ấy, dù sao bà ấy cũng từng trải qua sự việc hai mươi năm trước.”
“Ừm”
Thấy bánh bao đã xong, Huyền Qua lấy ví ra trả tiền.
Trên đường đi, Lục Hào cầm bát giấy dùng một lần, tiến tới ngó ví tiền, cười tủm tỉm, “Ông chủ Huyền ơi, từ giờ trở đi em lại không có nguồn thu nhập rồi.”
Huyền Qua thuận tay nhét ví vào trong túi Lục Hào, đưa tay ôm vai cậu, “Ừ, ông chủ Huyền nuôi em.”
Lục Hào lại cười, múc một viên bánh trôi hình dáng khá hoàn hảo đưa tới bên miệng Huyền Qua, “A ——“
Huyền Qua hơi nghiêng đầu há mồm ăn, phê bình, “Ngọt quá, bột mì cũng không ngon, lần sau tôi làm cho em ăn.” Hắn vừa nói vừa tiện thể hôn bờ môi mềm mại của Lục Hào, “Nhưng em còn ngọt hơn.”
Chờ đèn xanh băng qua lối đi bộ, Lục Hào ném bát giấy vào thùng rác, hỏi Huyền Qua, “Giờ mình làm gì đây?”
“Chờ kết quả”
“Kết quả gì?”
“Tôi để một ngọn Ly Hỏa ở nhà khách, sẽ bám theo Kỷ Đông Ca, nếu như gã thật sự dùng thuật đoán cốt cho mình thì kiểu gì cũng lộ sơ hở”
Lục Hào khá căng thẳng, “Sẽ không bị phát hiện chứ?”
“90% là không, tôi mới phát triển kỹ năng mới, nhưng tạm thời chỉ có thể điều khiển một ngọn Ly Hỏa”
“Thế đã đỉnh lắm rồi!” Lục Hào rối rắm mấy giây mới đưa ra được một hình dung, “Anh đúng là không gì không làm được!”
Huyền Qua nhìn vào mắt Lục Hào, nhẹ nhàng nhéo mặt cậu.
Nhà khách.
“Thưa hội trưởng, phòng nghỉ của ngài đã thu xếp xong, nếu cần gì ngài có thể rung chuông gọi tôi.” Phục vụ phòng của nhà khách là một cô gái trẻ, trên đường đi đều lén lút quan sát Kỷ Đông Ca.
Khóe miệng Kỷ Đông Ca vẫn luôn nở nụ cười ấm áp, như thể không phát hiện động tác nhỏ của đối phương, nhịp điệu nói chuyện thong thả, “Cảm ơn, cô thức cả đêm cùng chúng tôi, vất vả rồi.”
“Không vất vả không vất vả!” Cô gái kia vội vàng lắc đầu, “Bữa sáng chuẩn bị cho ngài ở trong phòng, có cả nước nóng, ngài nghỉ ngơi cho tốt nhé!”
Phát hiện trên mặt Kỷ Đông Ca mang vẻ mệt mỏi không quá rõ ràng, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng gật đầu với mình, mặt cô nháy cái đỏ ửng. Cô cầm thẻ phòng mở cửa, xác định Kỷ Đông Ca không cần gì khác bấy giờ mới không nỡ rời đi.
Kỷ Đông Ca đóng cửa lại, trước hết kiểm tra tình huống trong phòng, xác định an toàn, ông ta mới thu lại biểu cảm trên mặt. Lúc này, trên mặt ông ta lộ vẻ cứng ngắc mất tự nhiên.
Kỷ Đông Ca cởi áo khoác đen treo lên, không nhìn bữa sáng bày trên mặt bàn mà đi vào toilet mở vòi hoa sen, dòng nước lạnh như băng cọ rửa qua giữa những ngón tay, không hề khiến ông ta khó chịu.
Tốn tròn năm phút rửa tay, lúc lau sạch nước đọng, hai tay của Kỷ Đông Ca hiện màu xám trắng không bình thường. Ông ta ngước mắt lên nhìn mình trong gương, chậm rãi điều chỉnh biểu cảm.
Trước giờ ông ta không bao giờ cảm giác mệt mỏi, nhưng vào thời điểm này nhất định phải biểu hiện ra. Ông ta cau mày, mí mắt hơi rũ xuống, cơ mặt thả lỏng ——một dáng vẻ rã rời nhưng mạnh mẽ có tinh thần hiện ra.
Kỷ Đông Ca duy trì vẻ mặt như thế, ngồi ở mép giường, đưa tay tháo khăn quàng cổ ra rồi nằm lên giường, vết máu vắt ngang trên gáy hơi lộ nửa đoạn.
Chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Kỷ Đông Ca ấn nghe, “Phương Lâm?”
“Hội trưởng, đám Long Mộc Đường đã tới ngõ Nhật Nguyệt rồi”
Nếu như Huyền Qua nghe thấy thì có thể nhận ra ngay, người nói chuyện chính là người phụ nữ đề xuất muốn lấy Lục Hào làm mồi nhử ở cuộc họp.
Hai mắt Kỷ Đông Ca bình tĩnh nhìn lên trần nhà, giọng không lên xuống, “Ừ, không cần phải để ý, thứ nuôi dưới đất đã dời đi hết rồi, cứ để họ đi.”
“Vâng. Còn Lục Hào, chúng tôi không có cách nào xác định vị trí của nó, tượng quẻ và tinh tượng đều hoàn toàn mơ hồ”
“Không trách cô, vấn đề liên quan tới cậu ta tôi cũng tính không rõ.” Ông ta lại nói vài câu rồi cúp máy.
Điện thoại tùy ý để ở bên cạnh, Kỷ Đông Ca hoạt động ngón tay cứng ngắc theo thói quen. Trước đấy ông ta chiếm quyền điều khiển cơ thể Vũ Trực ở vườn mai lại để lộ sơ hở, đây là điều ông ta không ngờ đến.
Mấy năm trước, ông ta từng tìm cớ vẽ một trận pháp chuyển đổi trên mu bàn tay Vũ Trực. Về sau vẫn luôn quan sát Vũ Trực, tự nhận bắt chước không có vấn đề, trong thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.
Dù sao hai mươi mấy năm trước, ông ta dùng chính cách này khiến toàn bộ cấp cao của Ủy ban huyền thuật tan rã, cuối cùng hoài nghi, chém giết lẫn nhau.
Tất cả những kẻ cản đường ông ta, không phải chết thì chạy, không bao giờ còn có thể xuất hiện nữa.
Lần này dấu vết duy nhất lộ ra, hẳn là ngay lúc ông ta thay thế Vũ Trực, Vũ Trực hiển thị “tử vong” trên tượng quẻ. Ông ta đoán có lẽ xảy ra vấn đề ở đây, dù sao thiên tư tính quẻ của Lục Hào quả thực hết sức hiếm thấy.
Mà những năm gần đây, Kỷ Đông Ca vẫn luôn thu gom sinh khí khắp nơi, dùng một phần trong đó để che giấu tử khí mình lộ ra, dùng nó để che đậy sự thật cơ thể đã biến thành con rối. Hai mươi năm vẫn chẳng có chuyện gì. Nhưng cái tên Lục Hào này vừa xuất hiện, lúc nào cũng quấy nhiễu kế hoạch của ông ta, đến cả trụ âm văn và âm châu ông ta chuẩn bị nhiều năm cũng bị hủy diệt.
Kỷ Đông Ca nghiêm túc suy nghĩ mấy phút, một lần nữa cầm di động gọi cho Phương Lâm, “Lục Hào có khả năng sẽ đi cầu Húc Lĩnh sông Thương gần đây, cô tự qua đấy một chuyến đi.”
Chờ lấy được Nguyên Thủy, luyện chế Lục Hào thành con rối rồi xóa ý thức của Ly Hỏa Phù Minh bàn, hoàn toàn nắm giữ trong tay thì sẽ không còn ai có thể quấy nhiễu kế hoạch của ông ta nữa.
Kỷ Đông Ca nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, lồng ngực không lên xuống của hô hấp, nằm ở trên giường như con rối không có sự sống ——để đạt tới đỉnh cao huyền thuật, ông ta đã trả giá quá nhiều, tuyệt đối không cho phép bất cứ sai lầm nào.
***
Lục Hào vứt túi giấy đựng bánh bao súp vào thùng rác, thì thấy Huyền Qua dừng lại chớp mắt mấy cái, “Có phát hiện hả anh?”
Huyền Qua gật đầu, ngoắc ngón tay, một vòng lửa mắt thường gần như không thấy rõ xuất hiện ở đầu ngón tay hắn rồi lại nháy mắt biến mất không thấy nữa.
“Tôi ‘nhìn thấy” một vết máu ở gáy Kỷ Đông Ca, giống vết trên gáy hàng giả kia.” Huyền Qua nắm tay Lục Hào nhét cùng vào trong túi của mình, “Có lẽ gã dùng thuật đoán cốt, lại làm cho mình một cơ thể con rối, nhưng lâu như vậy mà không ai phát hiện có vấn đề.”
Trong lòng Lục Hào có một cảm giác trong dự liệu, cậu nghĩ, “Em nhớ trước đây anh Trường Sinh từng nhắc tới, sở dĩ anh ấy nghi ngờ hội trưởng giống em là bởi có một lần, anh ấy không cảm giác được sinh khí trên người hội trưởng, nhưng cũng chỉ có một lần đó.”
Cậu nhìn về phía Huyền Qua, “Anh nói ông ta thu thập sinh khí với số lượng lớn, liệu có dùng một phần lên người mình không? Dùng để giả vờ mình là một con người bình thường ấy. Dù sao lâu như vậy, ngay cả mấy người bà Long và tiền bối Chung cũng không nhìn ra có vấn đề.”
“Ừ, có khả năng.” Huyền Qua dừng lại, nghiêm túc hỏi, “Vậy nên Lục đại sư tính một quẻ đi, bước kế tiếp chúng ta phải làm gì nào.”
Thành phố C, ngõ Nhật Nguyệt.
Xe dừng ở ngõ Nhật Nguyệt, Tiết Phi Y vội vàng mở cửa xuống xe, hoạt động tay chân, “Xa quá thể đáng, tôi ngồi đau hết cả lưng rồi!”
Âm thanh thông báo của điện thoại vang lên, anh mở màn hình, “Là tin nhắn của Lục Hào, nó bảo ——” Tiếng của Tiết Phi Y bỗng khựng lại.
“Bảo gì?” Dư Trường Sinh đút hai tay trong túi quần, nghiêng đầu hỏi anh.
“Đờ mờ!” Tiết Phi Y cũng không biết phải bày ra vẻ mặt gì, “Nó nói trên gáy hội trưởng có một vết máu, giống cái của Huyền Qua giả!” Tiết Phi Y ngu người nhìn về phía bà Long, cuống họng