Sau khi Trần Mặc cầm nó ra, tò mò nhấn nút phát.
Sau một đoạn tạp âm rè rè, trong máy ghi âm vang lên một âm thanh quen thuộc.
“Chu Tuyết, không phải cô tính cứ tiếp tục chịu đựng như vậy chứ.
”Đây là… giọng nói của Dương Tiểu Ngọc!Trần Mặc có chút kỳ quái, nhưng mà nghĩ lại, Dương Tiểu Ngọc và Chu Tuyết cùng làm y tá chung phòng, cho dù hai bên có quen biết cũng không có chuyện gì kỳ lạ.
Chuyện thực sự làm cho anh có cảm giác khác thường, chính là khẩu khí lúc nói chuyện của Dương Tiểu Ngọc hoàn toàn khác với giọng nói hơi phong tình lúc mình nghe được ở trong phòng làm việc.
Chuyện thực sự làm cho anh có cảm giác khác thường, chính là khẩu khí lúc nói chuyện của Dương Tiểu Ngọc hoàn toàn khác với giọng nói hơi phong tình lúc mình nghe được ở trong phòng làm việc.
Cho nên… đại khái là suy đoán của mình cũng không sai, Dương Tiểu Ngọc này thật sự là một người tham dự chuyện xưa.
Trong máy ghi âm vẫn tiếp tục cuộc đối thoại, nhưng mà phần lớn thời gian trong đó đều là do Dương Tiểu Ngọc nói chuyện.
“Không cho phép cô tiếp xúc với bệnh nhân, không cho cô đi làm, thậm chí thời gian làm việc mà công nhiên đi tới phòng bệnh giám sát cô! Triệu Hòa Bình hắn làm như thế không phải là yêu cô, mà đây là muốn chiếm làm của riêng!”“Chu Tuyết à, lúc này cô cũng không thể mềm lòng, nếu Triệu Hòa Bình lại đối xử với cô như vậy, cô cứ giấu máy ghi âm ở bên người, ghi âm hết những lời hắn nói, việc hắn làm vào, đến lúc đó thì những thứ này đều là chứng cứ!”“Triệu Hòa Bình, người này chính là một người điên! Cứ tiếp tục ở lại bên cạnh hắn thì cô sẽ chết!”Đoạn ghi âm thứ nhất đến đây là kết thúc, Trần Mặc nhìn một chút, sau khi phát hiện trong này còn có đoạn thứ hai thì phát đoạn.
Ngay từ đầu đoạn thứ hai đã xuất hiện một giọng nói rất lớn, là giọng nam nhân nổi giận.
“Chu Tuyết! Tôi biết cô không phải thứ an phận gì! Đừng cho là tôi không biết cô giở trò quỷ gì sau lưng tôi, tôi mẹ nó cũng nghe được các người nói chuyện ở trong phòng bệnh!”“Tôi đối xử với cô tốt như vậy, thế mà cô lại muốn rời đi, dám rời khỏi tôi!”“Có phải cô muốn chết hay không!”Rầm! Một tiếng vật nặng đánh xuống, tiếng nam nhân đè nén mà rít gào xen lẫn tiếng khóc lóc nhu nhược và cầu xin của nữ nhân, giằng co hơn mười phút.
Mà cuối đoạn ghi âm, giọng nói của nam nhân bình tĩnh đến lạ thường lại.
“Chu Tuyết, anh sai rồi… anh không cố ý, anh không cố ý hại em, chỉ là anh quá yêu em, anh không muốn để người ta cướp em khỏi vòng tay của anh! Em phải tin tưởng anh…”“Chu Tuyết, tha thứ cho anh được không, nể tình anh yêu em.
”“Chu Tuyết, không nên rời