Thay vì nói mấy người Ngụy Nhiên, Cao Kiệt… cảm thấy tiếc hận cho Lý Ngôn, thì chẳng bằng nói là họ đang cảm thấy lo lắng cho số phận của mình, đã không còn kinh nghiệm của Lý Ngôn, bọn họ phải vượt qua nguy hiểm trùng trùng kế tiếp như thế nào đây.
Mà Bạch m thì cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, hình như đang cố gắng tự hỏi xem có cách nào để phá giải không.
Khi cái kéo lớn đầm đìa máu kia xuất hiện, Lý Ngôn đột nhiên nhận ra dường như có một loại sức mạnh kỳ quái nào đó khống chế mình, bản thân thế mà hoàn toàn không thể nhúc nhích được tí gì, chỉ có thể đứng trân ra nhìn cái kéo kinh khủng đó xẹt ngang về phía cổ mình.
Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh vang lên từ đằng sau.
“Từ đã!”Quay đầu lại một cách khó khăn, Lý Ngôn thấy hơi khó tin nhìn sang, thì thấy một người đang đi về phía mình.
Chính là người mới Trần Mặc kia.
Tôi đã tiêu đời rồi, cậu còn tới đây tìm chết làm cái gì.
Tuy Lý Ngôn không nói gì cả, nhưng vẻ mặt tuyệt vọng đã nói lên những lời này, mà nhân viên công tác bên cạnh thì dừng động tác cắt đầu Lý Ngôn, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười âm trầm, tràn đầy quỷ khí nhìn về phía Trần Mặc.
“Ban nãy, mi nói gì?”“Xin đợi một lát, nghe tôi nói hết lời.
” Dưới sự áp bách mạnh mẽ của lệ quỷ, Trần Mặc cảm thấy mình cũng thấy hít thở khó khăn, có điều anh vẫn kiên trì đi tới không để lộ ra vẻ mặt e sợ.
“Được thôi, để ta nghe coi mi nói gì.
”“Nếu như mi không thể nói ra lí do khiến ta tin phục, vậy thì mi sẽ phải thay hắn chết đi.
”Nhân viên công tác nói những lời này mà không có biểu cảm gì cả, cũng khiến cho sắc mặt của Trần Mặc không tự chủ được thay đổi.
Giao tiếp với lệ quỷ, quả nhiên là mỗi phút mỗi giây đều tràn đầy nguy hiểm! Ban nãy anh chỉ thay Lý Ngôn nói một câu thôi, mà sát khí của lệ quả thế mà lại tức khắc dời tới trên người mình luôn!Lý Ngôn bên cạnh cũng nghiêm mặt trắng bệch, nhìn chăm chăm vào Trần Mặc.
Anh cũng muốn biết, Trần Mặc đến cùng là muốn làm gì.
Dưới cái nhìn chăm chú của một người một quỷ, Tràn Mặc thò tay vào túi áo, rồi lấy ra một tờ giấy nhỏ.
Không sai, nó đúng là tấm vé vào cửa đặc biệt tên là “vé mời”.
“Ngại quá.
Chúng tôi cũng không phải là du khách thông thường mà là đoàn đội được công viên chủ đề mời tới, đến đây để khảo sát.
Năm người sau lưng tôi đều là người đồng hành cùng lần này.
Thời gian của chúng tôi có hạn, nếu như bởi vì bị trì hoãn ở đây mà không thể hoàn thành lần khảo sát này, e rằng anh phải gánh trách nhiệm đó đấy.
”Ngay chớp mắt tiếp theo, không khí dường như là đọng lại.
Sau vài giây đồng hồ chờ đợi mà dày vò vô cùng, cái kéo lớn trong tay nhân