Hỏa Thần cùng Lực Thần lâm vào trầm ngâm, bọn hắn là những kẻ tu thành thần, tất biết chư thần tâm địa cũng không đơn giản như vậy.
Tâm địa của thần cũng không trong sáng như con người luôn luôn từng nghĩ.
Tất nhiên, đó cũng không hoàn toàn chính xác.
Mỗi người đều có tâm ma, nhưng có điều tu thành thần tâm ma giảm đến mức thấp nhất.
Cảnh giới càng cao thì tâm ma của vị thần đó càng thấp, thậm chí là biến mất.
Trái ngược với chân thần, ma thần thì dùng tâm ma làm chính.
Cảnh giới càng cao tâm ma càng lớn, thậm chí mất đi chân chính tâm tính của bản thân.
Vì thế ma thần có khi lại điên cuồng và đáng sợ hơn chân thần.
Nhất Thiên lâm vào trầm mặt một lúc thì quyết định đi tiếp.
Hắn muốn tiến thẳng vào trung tâm, muôn chứng kiến cuộc chiến của chư thần kia.
Đã xuyên việt mà bỏ qua những cảnh hoành tráng này thì quả là đáng tiếc.
-----------------------
Trung tâm của không gian loạn lưu,
‘Ra tay, trước hết giết đám quái vật này!’
Một vị thân mặc áo trắng gọi là Thanh Đế mở miệng hét lớn, rất là cấp bách.
Sau lưng của hắn là một đôi rách nát cánh chim, mang theo huyết sắc, liên tục vỗ vào hư không, không gian liên tục sụp đổ, mưa ánh sáng tự trên người hắn rơi ra, hắn đang cố gắng trừ diệt quái vật phía trước.
‘Giết!’
Một vị gọi là Hương Đế lấy hành động thực tế biểu thị, thôi thúc chuẩn pháp khí của hắn hướng về trước giết đi.
Một người khác gọi là Thang Đế, cũng như vậy, cùng hai vị đế nhất trí hành động, trong miệng ngâm tụng chú ngôn, hắn ở thôi thúc chú ngữ chiến đấu.
Cách không xa, một vị cự thần đứng trong hư không, vai gánh một thanh cự phủ, nhìn lại bên này, ngóng nhìn hắc khí như một đoạn Trường Hà lơ lững trong hư không, vẻ mặt nghiêm túc, hắn cũng không phản đối Tam đế xuất kích, hắn cũng kiêng kỵ Trường Hà này bởi vì nới ấy tồn tại những sinh vật cực kỳ nguy hiểm.
Người gánh thanh cự phủ chính là Bàn Cổ.
Đối với với bọn hắn, chư đế hay là Chí Tôn mà nói không có cái gì đáng sợ nhất.
Những thứ đó hầu như không có tồn tại!
Bởi vì, bọn hắn chính là sinh vật mạnh mẽ nhất của vũ trụ.
Những người khai hoang trong vũ trụ, đó là nhiệm vụ của bọn hắn.
Điểm yếu duy nhất của bọn hắn chính là thời gian, không may Hắc Khí Trường Hà lại dính đến thời gian, trong đó lại nhảy ra rất nhiều quái vật, có vẽ rất không bình thường, quái vật này lại là biến số của vũ trụ này.
Một khi dính đến thời gian, đấp nặn năm tháng, chính là bọn họ cũng thôi diễn không ra quái vật này xuất hiện từ đâu vì thế rất khó tiêu diệt chúng.
Kịch liệt đại chiến bạo phát, Bàn Cổ cùng ba vị Thần Đế quyết chiến với đám quái vật đang lao ra trong Hắc Khí Trường Hà.
Thanh Đế, Hương Đế, Thang Đế, cả người ô quang đại thịnh, càng ngày càng kịch liệt, Hắc Ám Quái Vật chi lực hùng hồn vồ tới.
Đối mặt với đám quái vật, chư đế pháp lực tăng vọt, nhanh chóng đón đánh.
Phía sau, lại là một vị Chí Tôn tồn tại gánh vác tình hình, vì vậy, bọn họ không sợ, muốn triển khai tuyệt sát, đánh giết hết đám quái vật hắc ám này.
Lúc này Bàn Cổ, trải qua rất nhiều lần giao chiến với đám Hắc Ám Quái Vật, pháp lực liên tiếp chuyển biến tinh khiết hơn, tăng vọt đạo hạnh, nhưng vì tiêu diệt quá nhiều Hắc Ám Quái vật, sát khí quanh người cực kỳ đại thịnh.
Ầm!
Một phủ đè ép xuống một đám quái vật, không gian bị đánh tới méo mó, nhất thời đều không