Ở giữa không trung, cự phủ phát ra ánh sáng chói mắt chíu rọi tất cả ngỏ ngạch của chiến trường.
Tất cả các cuộc chiến khác đều ngừng lại, ánh mắt hướng về phía ánh sáng.
Tám đại chí tôn biến sắc, không chỉ bọn hắn, cách đó không xa, đám người Vô danh, phật y nam tử sắc mặt đã không còn được tự nhiên.
‘Chạy’
Không biết vị chí tôn nào hét lớn, chiến trường bạo loạn.
Tất cả mọi người đều điên cuồng bỏ chạy, như ông vỡ tổ, loạn thành một đoàn.
‘Đừng rối loạn trận địa, nhanh chóng rút lui!’
Phất Y nam tử hét lớn, miệng thì nói như vậy nhưng tốc độ hắn cực nhanh rút lui, khiến Vô Danh và các chí tôn khác trợn trừng mắt.
Nói đến, nước đi tự bạo chiến phủ của Bàn Cổ chí tôn không biết tốt hay xấu nhưng đúng là tạo ra một chút hiệu quả cho tất cả mọi người.
Trên tất cả mật trận, bọn họ đang đứng ở thế yếu, tất cả chí tôn đều bị đè lên đánh.
Cố gắng chèo chống lắm mới ngăn được các hắc ám chí tôn.
Chư thần càng khổ hơn, đối diện số đông ma thần, bọn họ không khác gì một con hổ đang bị thương chống lại đàn sói hung hăng cả.
‘Ầm’
Nói thì chậm, chư thần chí tôn chưa kịp rút lui thì một tiếng nổ lớn đã phát sinh, quét ngang chiến trường.
Sóng xung kích chia làm từng đợt khác nhau liên tiếp càn quét khắp chiến trường từ trái sang phải.
Mỗi lần sóng xung kích đi qua, đều có chư thần học máu, không biết qua bao nhiêu đợt sóng, số lượng thần còn đứng vững đã bắt đầu có thể đếm được bằng một số 0.
Ma thần không có nhiều không gian hoạt động, bọn họ tán loạn rút lui nhưng đường lui đều bị tam đại lỗ đen ngăn cản.
Từng đợt sóng xung kích quét qua, những ma thần không chịu nổi đều bị đánh bật ngược ra sau, mất đi khả năng hoạt động, chờ đợi bọn hắn chính là bị lỗ đen hút lấy.
Thậm chí một số ma thần bị đánh tan thân thể, hóa thành hắc khí lơ lửng giữa không trung.
Nói đến chí tôn hắc ám, bọn hắn cũng không tốt lắm, dưới chiến phủ tự bạo, bọn hắn cũng ăn thiệt thòi không ít.
Đặc biệt là tam đại chí tôn đối chiến với Bàn Cổ, vụ nổ trực tiếp trùng kích thẳng vào bọn hắn.
Hắc khí của tam đại chí tôn tạo ra đã tan biến đi hơn phân nửa lộ ra thân thể bọn hắn.
Giờ đây bọn hắn chật vật không chịu nổi, áo quần rách rưới, tóc tai rối bời, hai mắt đã mất đi quang mang.
Một vị trong đó khuôn mặt bị mất đi một nửa, hai người khác thì một người mất đi một cánh tanh, người khác một chân đã biến mất.
Tam đại chí tôn chèo chống nhìn về phía Bàn Cổ.
Nói đến Bàn Cổ thì chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung.
Hắn thân thể xuất hiện rất nhiều vết nứt trên da thịt, sau đó từng mảnh từng mảnh thịt rơi rụng trong hư không.
‘Ha..ha..ha..
Việc còn lại, đều giao cho các vị!’
Tiếng cười Bàn Cổ vang vọng trong hư không, thần hình của lão cũng mờ dần đi rồi