-Cũng không trách tiểu đệ! Thôn này ở nơi quá hẻo lánh, lúc chúng ta bị thương.
Chúng ta đã liên tục đi mấy dặm đường mới tìm được y quán này có thể cứu chữa cho người bị thương do năng lượng phép thuật gây nên.
Huyền Dĩnh thở dài nói.
-Làm sao tỷ biết y quán này có thể chữa các vết thương do năng lượng phép thuật gây nên?
Hướng Thiên hơi khó hiểu hỏi.
-Điều này gia gia cũng không nói cho đệ sao? Trước cửa Y Quán có một tấm bảng, bên cạnh bản có một loại chữ nhỏ, loại chữ này được dùng phép thuật viết lên.
Chỉ người có phép thuật mới có thể nhìn thấy chữ nhỏ kia.
Hướng Thiên ồ lên kinh ngạc, thì ra là thủ đoạn này.
Hướng Dĩnh tiếp tục nói.
-Trở lại chủ đề chính.
Nơi tiểu đệ đang ở là một góc khuất của một thành thị lớn.
Nói đúng hơn là một khu thôn nhỏ bên ngoài thành thị lớn.
Muốn đi đến thành thị thì cần phải đi hai ngày đường.
Cũng vì thế mà nơi đây quá lạc hậu.
Các loại vật phẩm ma pháp rất hiếm, chúng ta cũng quá may mắn mới tìm được y quán của đệ.
Hướng Thiên gật gật đầu, hắn nhận ra điều này cũng không lâu.
Nếu so sánh người trong thôn với đám người từ Huyền Thiên này thật sự là một trời một vực.
Áo quần phong thái, các vật tư trên người cũng có thể dễ dàng nhận biết điều đó.
-Tiểu đệ năm nay bao nhiêu tuổi?
-Đệ 15 tuổi.
Hướng Thiên hơi khó hiểu vì sao hỏi tuổi hắn nhưng hắn vẫn trả lời nàng.
-Bây giờ là giữa tháng 5, tiểu đệ cũng sắp bước vào mùa hè.
Trước mùa hè đến, tiểu đệ sẽ được kiểm tra để thức tỉnh phép thuật.
Hướng Thiên cảm thấy quen quen, kiếp trước cũng như thế nhưng nhân loại bên kia từ nhỏ trong người đã có phép thuật, chủ yếu là thiên phú mạnh hay yếu mà thôi.
Có vẻ thế giới này hơi khác chút.
-Sau khi thức tĩnh, tiểu đệ nếu hợp cách thì sẽ được trường học phép thuật nhận vào.
Lúc đó, tiểu đệ sẽ chính thức là một phù thủy chân chính.
-Hợp cách?
-Đúng thế, thiên phú của đệ phải cao mới được nhận vào trường học phép thuật.
Mỗi quốc gia trên thế giới này chỉ có một trường học phép thuật.
Vì thế mà học viên trong đó tất cả đều là thiên tài, sau khi rời trường, bất cứ người nào cũng là người nổi tiếng.
Hướng Thiên gật đầu, hắn hiểu được điều này.
-Vậy nếu không hợp cách?
Hướng Dĩnh nhìn hắn rồi nói.
-Nếu không hợp cách, những người không có phép thuật thì không nói.
Người thức tĩnh mà không hợp cách chỉ có thể tham gia thế lực để tiếp tục tu luyện.
Ví dụ, Hội Pháp Sư, chính phủ, thợ săn,..
Để tiếp tục con đường tu luyện.
Tỷ và Ca Ca thức tỉnh pháp lực thành công, tiếc là thiên phú quá kém thế nên chọn gia nhập ngoại viện Hội Thiên Huyền để tiếp tục tu luyện.
Hướng Dĩnh dừng lại một lúc, sau đó nghiêm túc nói.
-Nếu đệ không được trường học nhận, đệ hãy liên lạc ta hoặc ca ca, ta sẽ giúp đệ đệ tìm một công việc tốt.
Thậm chí chúng ta có thể cầu tiểu thư giúp đệ.
Hướng Thiên kinh ngạc nhìn nàng.
Nữ nhân này thật sự là tốt bụng mà, nhưng hắn tin tưởng trường học phép thuật phải cầu mà thu nhận hắn.
-Đa tạ tỷ tỷ, ta sẽ nhớ kỹ điều này.
Ngay đúng lúc này, bên ngoài dồn dập tiếng bước chân truyền đến.
Hướng Thiên nhướng mày nhìn ra cửa y quán, phát hiện người dẫn dầu là gia gia của hắn.
Gia gia tên là Nhạc Phong, lão cũng đã hơn 80 tuổi, trên mặt các nếp nhăn đã hiện lên một cách rõ ràng, mắt lỏm hơi sâu đã hằn rõ chân chim, tóc trắng xóa một đầu nhưng tinh thần vẫn sung mãng.
Thể lực vẫn dồi dào đến người khác kinh ngạc, bước đi rất vẫn chắc, lưng vẫn thẳng băng.
Điều đáng kinh ngạc hơn chính là nguồn năng lượng xung quanh người gia gia hắn.
Hắn cảm nhận được một loại năng lượng phép thuật mỏng manh luôn luôn bao quanh người gia gia hắn.
Nhìn như không có gì đặc biệt nhưng mà năng lượng kia lại như có một loại liên kết đặc biệt với thiên địa.
Là một cao thủ, đó