-Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?
Hướng Thiên bỗng nhiên hỏi vào khiến cả hai sửng sờ.
Trong phòng khách, bây giờ chỉ có bốn người, gia gia hắn, Lực Tôn và huynh muội hắn.
Dĩnh và hai người của Kẻ Hành Quyết đã tuần tra quanh y quán, phòng vệ đám Sào Quỷ tấn công lần nữa.
Cả hai đều nhìn về Hướng Thiên, có vẻ như hiểu lại như không hiểu ý câu hỏi của hắn.
-Thật ra câu hỏi này dành cho gia gia.
Bây giờ chúng ta đã bị kéo vào chuyện này, gia gia phá vỡ kế hoạch của đám Sào Quỷ.
Chắc chắn bọn chúng sẽ không để yên cho y quán.
Vậy Gia Gia định tính sao?
Nhạc Phong nhướng mày nhìn hắn, sau đó hai hàng lông mày nhíu chặt.
Lão vừa nãy đã đánh giá quá thấp chuyện này.
Bây giờ nghe cháu mình hỏi đến mới nhận ra điều quan trọng này.
Lão phá kế hoạch bọn chúng, đám Sào Quỷ chắc chắn sẽ không để yên cho bọn hắn.
Lực Tôn thấy lão đang trầm mặt thì liền hỏi.
-Các vị có thể đi cùng chúng tôi.
Tôi đang định chờ tiểu thư tỉnh dậy liền rời đi.
Thật ra tiểu thư là học viên của học viện phép thuật.
Lần này vì việc của cha mình nên phải trở lại Huyền Thiên.
Bây giờ chúng ta đang trở về học viện.
Lực Tôn nhìn qua Huyền Thiên lại nói tiếp.
-Vị tiểu huynh đệ này 15 tuổi rồi phải không? Sắp đến lúc thức tĩnh.
Có khi chúng ta có thể giúp đỡ một chút trong việc nhập học học viện phép thuật.
Dù là không vào được, với thân phận ma y sư của lão.
Tiểu Thư sẽ dễ dàng sắp xếp cho mấy vị một cuộc sống tốt.
Nhạc Phong nghe thế thì lâm vào trầm mặt, sau đó thì lại có chút do dự.
Lão thật sự muốn đi, rời khỏi nơi này, vì ở lại sẽ rất phiền phức.
Có điều, lão lại có lo lắng khác, lựa chọn trốn tránh trong thôn này cũng là có lý do cả, chứ không như lão nói là dưỡng lão.
Tôn Lực tất nhiên nhận ra điều này, dù sao thì một ma y sư, nếu dưỡng lão cũng không cần ở một cái thôn rách nát.
Nhưng hắn tin tưởng, với sức ảnh hưởng của hắn và tiểu thư, dù có chuyện gì, hắn cũng có thể sắp xếp được cho ba người này.
-Gia gia, ta biết người có nỗi lo nhưng rời đi thôi.
Hướng Thiên nhìn gia gia cười nói.
Với năng lực của lão lại trốn ở một nơi này, chắc chắn có nỗi khổ gì đó, có thể vì chính bản thân lão hoặc là vì huynh muội hắn.
-Haizz, tên nhóc ngươi sau khi bị thương thì sắc sảo hơn rất nhiều đấy.
Đi thôi! Đi thôi! Đã gần 20 năm rồi, chắc cũng không sao.
-Gia gia quá lo xa rồi.
Chúng ta chỉ rời đi, cũng đâu phải là trở thành người nổi tiếng.
Nhiều lắm thì lại kiếm một chỗ ít người sống tiếp.
Hướng Thiên nhìn lão cười.
Đúng thế, bọn hắn đi tìm chổ đặt chân mới chứ cũng không có gì đặc biệt, cần gì phải quá lo lắng.
-Được rồi! Chúng ta sẽ đi cùng bọn họ.
…
-Cạch,...Cạch,..Cạch
Một đoàn xe đang tiến về phía trước,
Hướng Thiên, Thiên Nhi và Nhạc Phong đang ở trong một chiếc xe ngựa.
Nói là xe ngựa thật ra loài động vật kéo xe lại nhìn rất giống bò nhưng to lớn hơn, cực kỳ cơ bắp.
Nó có tên Mộng Hư, loài động vật ăn cỏ rất hiền lạnh nhưng lại có sức kéo rất mạnh.
-Gia Gia, chúng ta đang đi đâu?
Nhạc Phong nhìn hắn nói.
-Để ta giới thiệu quanh đây địa hình.
Thôn chúng ta cách thành Hương Sơn khoảng hai ngày đường.
Hương Sơn thành là một thành lớn của đế quốc Huyền Vũ.
Huyền Vũ gồm có tứ thành lớn Hương Sơn Thành, Huyền Vũ Thành, Huyền Thiên Thành và Hắc Ma Thành.
Mỗi thành đều có hàng vạn người.
Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp.
-Chúng ta