Trong y quán,
-Gia gia, tên nhóc này bị gì thế?
Hướng Thiên vừa về đến nhà thì trời cũng sáng.
Cũng không thể leo từ cửa sổ vào vì thế mà hắn nghênh ngang đi vào từ cửa chính.
Chưa kịp gọi cửa thì cửa y quán đã mở ra, gia gia nhìn hắn với ánh mắt giận giữ.
Nhạc Phong thức dậy từ rất sớm, lão liền qua phòng để kiểm tra hai đứa cháu mình.
Hôm qua, lão đã kiểm tra quanh khu vực này, không phát hiện bất cứ nguy hiểm nào.
Nhưng dù sao đây là nhà mới, cũng lo hai đứa cháu này ở không quen.
Lão vừa kiểm tra thì phát hiện Hướng Thiên không ở trong phòng.
Mở cửa vào thì thấy cửa sổ đang mở.
Không cần nhìn cũng đoán được chuyện gì.
Hướng Thiên phải mất một lúc lâu mới làm gia gia hắn nguôi giận.
Tìm đủ mọi lý do như đi dạo buổi sáng, khởi động chút để cho cơ thể thoải mái, thả lỏng tinh thần để chuẩn bị cho việc thức tỉnh phép thuật.
Tất nhiên là Nhạc Phong không thể tin mấy lý do này, có điều thấy Hướng Thiên không sao thì lão cũng thở dài cho qua.
-Không sao! Tên nhóc này chỉ bất tỉnh.
Chắc khoảng nữa ngày sẽ tỉnh lại.
Nhạc Phong kiểm tra thanh niên được Hướng Thiên mang về rồi nói.
-Không có gì lạ sao?
Hướng Thiên nhíu mày hỏi.
-Có, người này trên thân tỏa ra quỷ khí nhàn nhạt cùng năng lượng phép thuật.
Có điều, tất cả chỉ là bên ngoài, âm khí bám trên quần áo của hắn.
Còn năng lượng phép thuật thì thoát ra từ trong cơ thể, như có người thi phép lên người hắn nhưng đã bị triệt tiêu, chỉ đọng lại một chút năng lượng phép thuật.
Hướng Thiên nghe thế thì hơi giật mình.
Nghĩa là người thanh niên này chưa thức tỉnh phép thuật.
Nếu đã thức tỉnh hoặc trên người có năng lượng phép thuật, gia gia hắn đã nhận ra.
Đây là chuyện gì? Hắn đã đoán sai, người này không phải là người bên trong quả trứng.
-Để hắn nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ngoài.
Hai người rời khỏi, đi đến phòng khách.
Vừa ngồi xuống thì Thiên Nhi đã bắt đầu mang lên thức ăn.
Gia gia hắn thường chuẩn bị thức ăn từ sớm, hai người bọn hắn chỉ cần mang lên và dùng.
-Người đó từ đâu ra?
Nhạc Phong hiếu kỳ hỏi Hướng Thiên.
Lão cũng tò mò về thân phận thiếu niên kia.
Áo quần trên người thanh niên kia không giống với người ở Huyền Vũ đế quốc.
Càng kiểm tra thiếu niên kia lão càng cảm thấy kỳ quái, máu thịt của người này cứ như trẻ sơ sinh.
Nhưng lão không nói với Hướng Thiên vì điều đó hơi ngu xuẩn.
-Không biết, ta thấy hắn nằm bên kia đường.
Thế nên vác hắn về, dù sao chúng ta cũng mở y quán.
Cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Hướng Thiên lắc lắc đầu trả lời.
Hắn đúng là nói thật, chỉ sai địa điểm hắn phát hiện thanh niên kia mà thôi.
Nếu nói hắn vác người từ nghĩa trang về, không biết gia gia hắn sẽ phản ứng ra sao.
Không chừng lão sẽ trói hắn lại, làm một lễ trừ tà.
Trời chưa sáng đến nghĩa trang, còn vác người trong đó về.
Chỉ có người điên mới làm mấy việc đó.
-Uh, lần sau sáng sớm không được rời khỏi y quán.
Mấy hôm nay nghỉ ngơi nhiều vào, chuẩn bị để thức tỉnh phép thuật.
Nhớ rõ, không được làm gì quá sức cũng như để tinh thần mệt mỏi, nó không có lợi cho việc thức tỉnh.
Hướng Thiên gật đầu nhớ rõ, sau đó bữa ăn cũng diễn ra như