"Nguyên lai, ta cũng có sai. Im lặng một hồi lâu, Nguyệt Cửu Tương mới chua sót nói. Nếu không phải nàng không chịu nhượng bộ, nếu không phải nàng tiểu nhân chi tâm, nếu nàng không tự ti, nàng có thể mang theo hai hài tử cùng bọn họ tường an vô sự ở chung.
Kỳ thực mấy ngày nay nàng nhìn Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang, mới hiểu được từ trước tới nay nàng chưa từng có tình cảm với Nhạc Thư Ý. Sau khi ở chung thì chỉ có cảm tình. Hẳn là trượng phu của mình, là phụ thân của hai hài tử nàng sinh ra nên nàng luôn có ý muốn dựa vào. Nàng lại cho rằng nàng thật sự đã động tình với Nhạc Thư Ý. Nhưng nếu là thật sự có tình, làm sao nàng có thể dễ dàng buông bỏ như vậy?
Đã vô tình, nhìn bọn họ yêu nhau, nàng trừ bỏ lúc ban đầu không thể thích ứng, đợi đến khi thành thói quen, chỉ sợ tâm cũng sẽ lặng như nước.
“Kỳ thực ta gạt hắn phái người đi tìm ngươi.” Ấp Đức công chúa thấp giọng nói, “Sau khi mẫu tử các ngươi rời khỏi Hàm Ninh, hắn liên tục cho người đi tìm. Qua hai năm mới nghe được tin tức nơi mẫu tử ba người dừng lại. Lúc đó khi ta nhận tin, cùng hắn quả thật náo loạn một bữa. Ta thừa nhận ta có ghen tị, nhưng là hắn đối với ta giấu diếm cùng phòng bị. Chính như lời hắn nói, hắn cũng không tin ta sẽ chùn tay đối với mẫu tử các ngươi. Bởi vì hắn không biết công chúa mà hắn quen biết, có bao nhiêu cao ngạo, có bao nhiêu cương liệt, một công chúa không để một hạt cát vào trong mắt, sớm đã bị Đậu gia mài giũa góc cạnh. Bất quá suy nghĩ của ngươi cùng hắn đều không có sai, nếu là ta chưa từng trải qua cuộc sống ở Đậu gia, ta thực quả quyết không thể dung mẫu tử các ngươi. Con người a, chỉ có khi trải qua đau khổ, mới có thể phóng khoáng lòng dạ...”
“Một lần kia, chúng ta tranh luận cực kỳ gay gắt, hắn lỡ tay làm ta sinh non, hơn nữa lại vô pháp mang thai trở lại.” Ấp Đức công chúa nói tới đây, ánh mắt có chút trống rỗng, “Lúc ta tỉnh lại, hắn nhìn ta với ánh mắt tràn ngập áy náy. Hắn như vậy cẩn thận đợi ta, ta không nghĩ sẽ làm hắn đau khổ, nhưng ta lại cũng vô pháp để hắn có hậu, cho nên ngay trong tháng đó, ta liền âm thầm tìm hiểu hướng đi của ngươi. Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi thẳng thắn một lần, mà đường sá xóc nảy, thân thể của ta không thể chống đỡ được, ta chỉ có thể phái nãi cha* đi tìm ngươi, nãi cha là người ta tín nhiệm nhất, toàn bộ Đế Đô đều biết hắn có thể thay mặt ta xử lý một số sự tình, đây cũng là người thể hiện được thành ý của ta...”
*nãi cha: chồng của nãi ma:)))). Nãi ma là vú nuôi, nhũ mẫu.
Dạ Dao Quang nghe đến đó, mới biết lúc trước tại thời điểm gặp Nguyệt Cửu Tương, nãi cha của Ấp Đức công chúa cũng ở đấy hóa ra là vì nguyên nhân này.
“Thời điểm nãi cha tìm được tới chỗ ở của các người,
đã có người canh chừng ở đó. Thư Ý ở nơi đó lưu lại người âm thầm chiếu cố mẫu tử các ngươi, người này đưa cho nãi cha một phong thư, nãi cha liền mang về. Thư Ý lúc đó nhốt mình tại thư phòng hai ngày hai đêm, sau này hắn vẫn tiếp tục duy trì người thăm hỏi tin tức các ngươi, nhưng đều không nghe được bất kỳ tin tức nào khác, hắn một lòng nghĩ đến ngươi đang trốn hắn, mãi tới sau này, Thư Ý nhận được một phong gia thư...”
“Đợi chút, gia thư? Ta làm sao có thể viết gia thư cho hắn!” Nguyệt Cửu Tương ngữ khí sắc bén, “Chỉ sợ ở nãi cha ngươi tìm tới cửa, ta đã bị người khác ám hại!”
“Chúng ta quả thật thu được một phong gia thư của ngươi.” Ấp Đức công chúa khẳng định nói, “Gia thư vẫn còn trong tay Thư Ý.”
“Ta đã viết cái gì?” Nguyệt Cửu Tương bỗng nhiên nhớ lại, nàng bị những người kia hiếp bức ép viết ra thư đoạn tuyệt, những người đó khẳng định có mẫu chữ của nàng. Thế gian này có người có thể bắt chước dấu bút, lúc nàng rời Hàm Ninh có gặp gỡ qua.
“Ngươi cầu hắn không quấy rầy sự an bình của mẫu tử các ngươi, đừng tiếp tục phái người đi tìm các ngươi. Ngươi đã vất vả mới có thể an định, không muốn bị xáo trộn lần nữa.” Ấp Đức công chúa đem đại ý nói cho Nguyệt Cửu Tương, “Thư đoạn tuyệt là nãi cha cầm đến, khi đó Thư Ý sẽ lại hoài nghi ta, hoài nghi ta bức bách mẫu tử các ngươi, là ta đem mẫu tử các ngươi bức bách rời khỏi. Mặc dù ta cam đoan như thế nào, hắn cũng đều chưa từng hoàn toàn tin tưởng. Nhờ phong thư này của ngươi, hắn đã nhận lời với ta, từ nay về sau hắn không bao giờ đi quấy rầy mẫu tử các ngươi, cũng van cầu ta không làm tổn thương tới các ngươi, hắn chưa từng tin ta. Ta cùng hắn tranh cãi một thời gian, sau này là ta tự mềm mỏng, ta không muốn mất hắn, ta nhận sai, chúng ta mới bắt tay giảng hòa.”
“Công chúa, bên cạnh ngươi có người của bọn hắn.” Dạ Dao Quang nghe đến đó, liền suy ra khúc mắc.
“Người của bọn hắn?” Ấp Đức công chúa nghe không hiểu.
“Người khuyên ngươi để nãi cha đi gặp mẫu tử Cửu Tương, mỗi khi ngươi cùng Nhạc đại nhân tranh cãi, người đó lại khuyên ngươi cúi đầu nhận sai.” Dạ Dao Quang ánh mắt lạnh như băng.
Ấp Đức công chúa đối với Nhạc Thư Ý là yêu quá sâu nặng. Lại bởi vì nghĩ lại quá khứ mà mình kinh, ở trước mặt Nhạc Thư Ý có chút hèn mọn, cho nên có người nắm được yếu điểm này mà tạo nên sự uy hiếp với Ấp Đức công chúa. Nhìn như muốn tốt cho nàng, vì nàng mà suy nghĩ, vì nàng mà tính toán, vì nàng cùng Nhạc Thư Ý ra chủ ý, kỳ thực là đang từng bước một đưa bọn họ ba người dẫn vào cảnh vạn kiếp bất phục.