Ấp Đức công chúa chỉ cười rồi lắc đầu, không tiếp tục nhiều lời. Dạ Dao Quang biết, là Ấp Đức công chúa tự thấy khó đối mặt với Nhạc Thư Ý. Phát sinh sự tình Nguyệt Cửu Tương như vậy, phu thê bọn họ rốt cuộc không thể quay trở lại như xưa, bởi vì phía trên bọn họ gánh vác ba mạng người.
“Công chúa, ta có thể mạo muội hỏi một câu.” Dạ Dao Quang im lặng đứng nghe, đột nhiên lên tiếng.
“Ôn phu nhân có chuyện gì cứ hỏi.” Ấp Đức công chúa gật đầu.
“Nếu như có mạo phạm tới công chứa, xin công chúa thứ lỗi.” Dạ Dao Quang đi trước một câu mới tiếp tục nói, “Lúc trước, công chúa vì muốn lưu lại Nhạc đại nhân, cùng nhạc đại nhân có sống như phu thê, đây là chủ ý của công chúa nhưng còn có người vì công chúa bày mưu.”
Nói xong, Dạ Dao Quang cơ hồ là theo bản năng dùng dư quang khóe mắt nhìn chăm chú vào thái tử phi bên cạnh. Hành động này của nàng còn làm chính nàng giật nảy mình. Nàng kỳ thực trong lòng còn chút lo lắng. Nàng sợ hãi người ẩn núp là thái tử phi cho nên mới như vậy nóng lòng muốn chứng minh.
Nhạc Thư Ý ngay cả nảy sinh tình cảm với công chúa, như vậy chứng tỏ hắn đã từng giấu diếm qua lại với Ấp Đức công chúa nhiều lần. Tị hiềm liên tục lớn lên, Ấp Đức công chúa muốn thiết kế Nhạc Thư Ý thì thật không chỉ đơn giản như vậy.
Thái tử phi không làm nàng thất vọng, cũng hơi hàm súc nghi hoặc nhìn về phía Ấp Đức công chúa.
Ấp Đức công chúa bị hỏi chuyện này có chút xấu hổ. Nhưng ngày trải qua ở Hoằng Tế tự, nàng biết sau lưng có người tính kế bọn họ nhưng trong lòng nàng không hận cũng không giận. Có thể vì nàng không có khí lực đuổi theo tra tới cùng, đã có người quan tâm, nàng tự nhiên cũng sẽ không thể giấu diếm: “Nếu không phải đã trải qua những ngày ở Hoằng Tế tự, cùng các ngươi thẳng thắn, ta còn chưa từng suy nghĩ sâu. Hiện tại tâm tịnh nhớ lại, xác thực có người cho ta ra chủ ý.”
Dừng một chút, Ấp Đức công chúa ngẩng đầu nhìn Dạ Dao Quang: “Ta cùng Thư Ý, là ở gặp nhau ở Việt quận vương phủ, người trợ ta chính là Việt quận vương thái phi hiện giờ.”
Việt quận vương, không phải là người lúc trước tới đại yến ngắm hoa sen của đế sư, còn châm chọc nàng là yêu tinh, quận vương thái phi, cũng chính là tổ mẫu của Tiêu Hựu Thù. Theo lý mà nói Tiêu Hựu Thù so với Ấp Đức công chúa là cùng lứa, một trưởng bối thế nhưng đi giựt giây vãn bối ngủ với đàn ông có vợ, lại còn thúc giục vội vàng.
“Việt quận vương thái phi, Vạn thị chính là mẹ kế của Việt quận vương, so với ta chỉ lớn hơn ba tuổi. Chúng ta ban đầu là bạn với nhau thời thơ ấu, sau này Vạn gia phạm vào chuyện này, nàng gả năm đó gả cho Việt quận vương làm vợ kế.” Phảng phất nhìn thấy tâm tư Dạ Dao Quang, Ấp Đức công chúa giải thích một câu, “Sau khi nàng ấy kết hôn, chúng ta ít khi lui tới, sau vài năm tình cảm cũng thuyên giảm.”
“Công chúa hoài nghi nàng sao?” Dạ Dao Quang hỏi thẳng.
Ấp Đức công chúa lắc đầu: “Ta không biết. Ta vốn không phải là một nữ nhân thông minh. Hiện bây giờ, ta vô lực cũng vô tâm đi thăm dò chuyện này, vô pháp phán đoán dụng tâm một người.”
Ấp Đức công chúa tràn đầy mệt mỏi.
Dạ Dao Quang cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ cần không phải thái tử phi thì tốt. Nàng đã nói ma, thái tử phi như vậy vừa nhìn là biết người phi thường lễ pháp, làm sao có thể làm những việc khó chấp nhận như vậy. Cuối cùng mang tâm trạng yên tâm, Dạ Dao Quang cùng thái tử phi lại ở Nhạc phủ trò chuyện thêm mấy khắc đồng hồ rồi rời đi.
Sau khi thái tử phi về phủ, Dạ Dao Quang chối từ ý tốt muốn lưu lại của thái tử phi, trở về trạch viện.
Hôm nay Ôn Đình Trạm đã vào triều sớm, Dạ Dao Quang chờ Ôn Đình Trạm trở về tiếp tục thảo luận. Tiết trời thu sắp qua, tại triều đình cũng dang là giờ Thân tản trị, qua tiết thu phân thì là giờ Thân, sớm hơn nửa canh giờ. Nhưng bởi vì vào đông trời tối sớm, thời điểm Ôn Đình Trạm về nhà đã hoàng hôn.
Vào đông dùng bữa cũng sớm, Dạ Dao Quang ngồi trước bàn cơm chờ Ôn Đình Trạm, đợi đến khi Ôn Đình Trạm tắm rửa thay đổi y phục hàng ngày đi ra, Dạ Dao Quang mới một bên lấy canh cho hắn, một bên đem sự tình ngày hôm qua kể hết với Ôn Đình Trạm.”
“Được, Dao
Diaoyên tâm.” Ôn Đình Trạm mỉm cười gật đầu.
Dạ Dao Quang tất nhiên không biết Ôn Đình Trạm rất sớm đã để ý tới Việt quận vương phủ, chỉ cần nhìn sự hống hách của Tiêu Hựu Thù ngày ấy là đã để cho mọi người hình dung. Ôn Đình Trạm sớm đã cho Việt quận vương phủ không yên một chút. Mấy tháng nay, phủ Việt quận vương chưa từng yên tính qua. Xui xẻo được coi như những bất lợi làm năm xưa, hôm nay còn bị bệ hạ răn dạy một trận.
“Bệ hạ cố ý phong Nhạc Thư Ý thành Cửu châu tuần phủ.” Cơm nước xong, Ôn Đình Trạm đối với Dạ Dao Quang nói.
“Cửu châu tuần phủ?” Dạ Dao Quang ngẩn ra.
Đây là vị trí Thái Tổ định ra, một trong những điều kiện quan trọng trở thành tuần phủ chính là từng làm quan chính một phương. Bản triều có hai mươi bảy tỉnh, nhưng cũng không hẳn mỗi tỉnh đều có, có một số là bố chính sứ thân kiêm, có một số là tổng đốc thân kiêm, nhưng đều là nhị phẩm, mà cửu châu tuần phủ chính là chính nhị phẩm, chính cấp cao nhất có thể đè chết người.
Cửu châu tuần phủ là chân chính lấy “Lưu động thiên hạ, quân vì dân” Mà danh cửu châu tuần phủ chính là quyền thẩm tra các tỉnh dân chính cùng quân sự, đừng nhìn cấp bậc chỉ cao hơn tuần phủ cao nhất một cấp, nhưng có được đặc quyền tiên trảm hậu tấu. Nếu được bệ hạ khâm ban thưởng như quân lâm kim bài thì càng không có gì để nói.
Đặc quyền lớn tới mức này ngay cả vương hầu cũng sợ hãi.
Như vậy chức vị này tại Nguyên triều chỉ xuất hiện hai người, trong đó một người ở thời kỳ Thái Tổ, bất quá hắn chỉ tuần tra qua mười ba tỉnh liền bệnh chết. Người thứ hai thì ở thời kỳ Thánh Tổ. Người này cũng là một Đại thanh quan chính trực, nhưng chỉ tuần tra bảy tỉnh sẽ chết.
Về phần có phải chết oan uổng hay không, Dạ Dao Quang cũng không biết, có thể làm tới nhị phẩm ở tuổi này, lại không ngừng nghỉ bôn ba, cùng các quan viên đấu trí đấu dũng, thể nghiệm và quan sát dân tình, vì dân chúng oan, đây là một chức vụ phải dùng cả trí lực và thể lựcí thể lực việc.
Kỳ thực triều đình bị tiên hoàng phá hư, quan địa phương quan hiện giờ không biết có bao nhiêu tham nhũng, lộng quyền cùng bất công. Bệ hạ sợ sớm đã nghĩ trong lời tới chức cửu châu tuần phủ. Có thể bệ hạ xem trọng nhất là Chử đế sư, không có Chử đế sư phụ tá hắn củng cố triều đình bị tiên hoàng biến thành vỡ nát, cho nên mới kéo dài tới hiện tại.
“Nhạc Thư Ý tới tìm qua chàng?” Dạ Dao Quang nhất thời liên tưởng tới một chuyện.
“Dao Dao ngộ tính đúng là càng cao.” Ôn Đình Trạm cười thừa nhận, “Hắn không muốn ở lại Đế Đô, nguyên vốn định ra ngoài, làm một phương quan phụ mẫu bình thường. Kỳ thực hắn vốn là quan tỉnh được thăng lên, hiện bây giờ các tỉnh phủ đều không có chức quan thích hợp với hắn, ta liền đi tìm lão sư thương nghị một phen.”
“Chàng đối với hắn thật đúng là đủ coi trọng.” Dạ Dao Quang không khỏi thở dài.
“Với năng lực cùng phẩm hạnh của Nhạc Thư Ý cũng đủ đảm nhiệm chức vị này.” Ôn Đình Trạm nghiêm mặt nói, “Chuyển này cũng là vì để lại phúc cho dân chúng, lại bị người Nguyên quốc sư trù tính nhiều năm, chúng ta làm sao có thể hiểu biết bọn họ ẩn núp ở nơi nào? Còn có, đại hạ đang nghiêng, sâu mọt đầy đất. Cần người đi bắt sâu mọt, vực lại triều đình cả trong lẫn ngoài.”
Dạ Dao Quang hai tay nâng má: “Phu quân thân ái của ta, chàng xưa nay chưa từng nói với ta việc triều đình, hôm nay sao vui thế, lại đem Nhạc Thư Ý giảng trọng yếu như vậy, chàng có chủ ý gì?”
- ----
Rose: dịch giờ trưa còn gặp mấy câu trúc trắc nên vừa gõ vừa buồn ngủ ^^!. Câu cú có lộn xộn mn thông cảm nhé.
Hôm nay thì hết, hẹn mọi người sáng mai.