“Dao Dao yên tâm, thuốc nước có tác dụng dịch dung bên ngoài, không đả thương người... tác dụng lên da, không có dị ứng khác.” Ôn Đình Trạm giải thích.
Dạ Dao Quang nghe xong mới gật đầu: “Vậy chàng thử xem.” Nói xong lại nhìn về phía Tuyết Sâm, “Ngươi tên gì?”
Vấn đề này làm đáy mắt Tuyết Sâm có chút ngưng trệ, rất nhanh hắn mới thấp giọng nói: “Ta sinh ở tuyết vực, vậy gọi Tuyết Vực đi.”
Dạ Dao Quang cũng không đào sâu, gật đầu: “Tốt, Tuyết Vực, ta họ Dạ, tên Dạ Dao Quang. Đây là phu quân của ta, Ôn Đình Trạm. Ta hiện tại muốn cùng phu quân đi Bát Mân, ngươi trong khoảng thời gian này đi theo chúng ta, chờ phu thê chúng ta phu thê giải quyết xong sự tình Bát Mân, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện của ngươi.”
“Được.” Tuyết Vực gật đầu, mới hơi chút mất tự nhiên mở miệng, “Vậy ta có thể đi tìm Tuyết Cơ?”
“Tuyết Cơ?” Dạ Dao Quang hỏi lại, “Sẽ không phải ngươi muốn đi cứu tuyết yêu?”
“Đúng thế, ta muốn đi xem nàng còn tốt hay không” Tuyết Vực gật đầu.
Hơi thở của Tuyết Vực hiện tại được nàng phong ấn lại, ba người vừa nãy không có đuổi theo, nhưng cũng không thể ở đây lâu. Dạ Dao Quang nhìn sắc trời vẫn tối đen liền đem Kim Tử túm ra: “Để nó cùng ngươi đi tìm, ngươi chỉ có hai canh giờ. Hai canh giờ sau trời hừng đông, ta cùng phu quân phải rời khỏi chỗ này.”
Có Kim Tử đi cùng, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Nếu có vấn đề, Kim Tử có thể kịp thời thông tri với nàng, nàng cũng có thể kịp thời xuất hiện.
“Đa tạ Dạ cô nương.” Tuyết Vực rất cảm kích mang theo Kim Tử chạy vội đi.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm trở về trạm dịch, còn hai canh giờ có thể nghỉ ngơi, tất nhiên không thể lãng phí thời gian, ngủ một giấc ngon lành, thức dậy cũng không tu luyện, trực tiếp rửa mặt rồi dùng bữa sáng.
Bọn họ bữa sáng mới dùng xong một nửa, Tuyết Vực liền ôm Kim Tử, sắc mặt có chút cô đơn tìm đến. Dung nhan của Tuyết Vực vẫn là làm những người tại trạm dịch sáng sớm chuẩn bị rời đi phải kinh diễm. Bất quá thấy Tuyết Vực lập tức tìm thẳng tới Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang, bọn họ cũng liền áp chế sự tò mò.
Đêm qua cho Bành gia chút ân tình, lúc này liền phát huy tác dụng, Ôn Đình Trạm hướng Bành gia nhờ hỗ trợ để lại một con ngựa, không thể để Tuyết Vực một đường bay theo bọn họ, cần đi như những người bình thường.
Dùng xong bữa sáng, bọn họ liền khởi hành tới Bát Mân. Tuyết Vực không cần thiết biết cưỡi ngựa, hắn có thể khống chế con ngựa theo ý mình. Dạ Dao Quang sở dĩ không cho Tuyết Vực ăn vào ức linh đan, chính là không muốn trói chặt tuyết vực, một khi gặp phải nguy hiểm, hắn còn có thể chính mình thoát thân.
Kim Tử này chỉ là đồ tham ăn, hiện không quấn quít lấy Dạ Dao Quang như trước nữa, mà một lòng đi theo Tuyết Vực ngày ngày ở cùng nhau.
Dạ Dao Quang biết, Kim Tử chỉ sợ thật sự cắn một miệng này vào tuyết sâm, nó cũng cần phải tiến vào thời kỳ trưởng thành rồi, đến lúc đó chỉ sợ có biến hóa lớn, cho nên Tuyết Vực bị nó coi là cơ hội ngàn năm có một, mới luyến tiếc không buông tay như thế, muốn Dạ Dao Quang ra tay giúp nó.
Chẳng những là muốn cứu Tuyết Vực, còn phải thay Tuyết Vực tẩy sạch yêu khí, bằng không với yêu khí ẩn chứa của tuyết sâm cũng sẽ làm Kim Tử sa vào vì yêu đạo. Về phần những thứ kia đem Tuyết Vực chỉnh đạo thành yêu đạo, có thể vốn định tru sát Tuyết Vực, giết chết sau đó dùng bảo vật rửa sạch yêu khí rồi mới ăn vào, như thế mới có thể tiến gần với thiên đạo nhất, mất công một phen tất nhiên là phải có lời.
Kim Tử đi theo nàng, chính là thứ thuộc sở hữu của nàng, nàng sẽ không có đạo lý không giúp Kim Tử. Hơn nữa đây là cơ duyên ngàn năm một thuở, tuyết sâm ngàn năm thành tinh trên đời này có thể có bao nhiêu? Lại có bao nhiêu sẽ nguyện ý tự nguyện dâng ra một miếng thịt? Không có trả giá cũng như hồi báo? Nếu như đã gặp gỡ, liền tận lực thử.
Đến trạm dịch tiếp theo, trạm dịch lần này ở trong thành, Ôn Đình Trạm liền đi làm dược liệu, hầm thành thuốc nước, làm Tuyết Vực tẩy sạch đầu, một đầu tóc bạc biến thành màu đen. Cũng không biết sẽ biến hóa thế nào, Dạ Dao Quang cảm thấy Tuyết Vực sau khi có một đầu tóc đen còn thêm kinh diễm kinh hồn.
Đợi tóc toàn bộ đã đen hết, Ôn Đình Trạm còn làm một mặt nạ da người xấu xí cho Tuyết Vực mang theo, Dạ Dao Quang nhất thời không vừa ý, một mỹ nam như thế liền biến thành bộ dáng này: “Chàng đây là vì sao?”
“Dao Dao đã quên linh ngọc sao?” Ôn Đình Trạm cười hỏi.
Dạ Dao Quang vỗ trán, Tuyết Vực bị gia tộc lánh đời vây bắt, đưa hắn từ tinh linh biến thành yêu đạo, nhưng lần này sự tình linh ngọc trọng đại, liên lụy tới tam đại gia tộc ở Lưu Cầu, như vậy những gia tộc lánh đời khác chưa hẳn sẽ không đến, đến lúc đó oan gia ngõ hẹp chẳng phải sẽ bại lộ?
Đối phương có nổi lên sát tâm hay không cũng chưa biết, hoặc dùng Tuyết Vực hấp dẫn ánh mắt mọi người để đánh cắp linh ngọc? Bất luận là tình huống gì, đều thật sự phiền toái.
“Vẫn là A Trạm nghĩ chu đáo.” Dạ Dao Quang gật đầu, “Chúng
ta ở đây gặp Tuyết Vực, có lẽ không phải do tam đại gia tộc ở Lưu Cầu gây nên chứ?”
Không phải Dạ Dao Quang không lo lắng, dù sao địa điểm có chút trùng hợp. Hơn nữa đối phương hiện tại cũng không có đuổi theo, làm sao có thể bỏ qua miếng thịt béo dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ đúng là có chuyện trọng yếu khác mà bọn họ cần phải làm?
“Tất nhiên không phải.” Ôn Đình Trạm rất chắc chắn, “Tam đại thế gia ở Lưu Cầu xem như đã có một trình độ nhất định, bọn họ bất luận là tộc nào bắt được Tuyết Vực, đều sẽ đem giấu hai tộc còn lại. Huống chi dựa theo lời nói của Tuyết Vực, hắn bị giam cầm khoảng sáu năm. Như những gì ta biết về tam tộc, chỉ sợ Tuyết Vực nếu muốn trốn, cũng là khó như lên trời.”
Tam đại lánh đời gia tộc giám thị, Tuyết Vực tu vi cũng không cao, hắn nếu là có thể trốn đi, chính là chuyện cười của Mật Nhược tộc, Hỗn Nguyên tộc, Thái Hòa tộc.
“Ngay cả dưới sự giám sát của một tộc, Tuyết Vực muốn trốn cũng không thể.” Dạ Dao Quang trầm tư nói.
Một gia tộc lánh đời, kém cỏi nhất cũng có một Đại Thừa kỳ chân nhân tọa trấn, càng chưa nói tới tu vi của các trưởng lão khác, Tuyết Vực như vậy bất quá chỉ có khả năng đối địch với tu vi Luyện Hư kỳ...
“Chuyện đã qua rồi.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Nếu như hắn không muốn, chúng ta cũng không cần miệt mài theo đuổi, chỉ cần biết hắn là người tốt. Lần này cứu hắn, một vì Kim Tử, hai vì công đức.”
“Nếu là có thể tẩy đi yêu khí trên người hắn, thật là một phần đại công đức.” Tuy rằng không bì được với việc cứu long mạch chi linh, nhưng là cũng không khác biệt. Đây chính là trời sinh chi linh a. Hơn nữa, nàng còn khắc chế được dụ hoặc, tâm vô tạp niệm đi cứu Tuyết Vực, “A Trạm, chàng cũng biết, chàng là phàm nhân nếu ăn Tuyết Vực, sẽ trường sinh bất lão.”
Mặc dù không thể tu luyện, nhưng cũng có thể tránh khỏi sự trói buộc của lục giới cùng sinh lão bệnh tử.
“Mọi việc có được tất có mất.” Ôn Đình Trạm hoàn toàn không đổi sắc, “Ta là phàm nhân nếu ăn vào tuyết sâm, chỉ sợ ta cũng không còn là phàm nhân đơn thuần nữa. Huyết nhục của ta chẳng phải cũng thành hương bánh trái?”
Dạ Dao Quang lấy tay chống cằm: “A Trạm nhà ta a, sự tình gì cũng có thể suy nghĩ thấu triệt.”
Thuốc trường sinh bất lão trước mặt, thử hỏi có mấy người có thể có lý trí như vậy, bình tĩnh như vậy suy nghĩ tới cái giá phải trả để trường sinh bất lão? Chính như lời nói của Ôn Đình Trạm, nếu là phàm nhân ăn Tuyết Vực, kia bất quá là pha loãng linh khí của Tuyết Vực, nhưng từ đây cũng sẽ biến thành một người có linh khí, trở thành thứ đồ ăn yêu thích của yêu ma quỷ quái như ‘thịt Đường Tăng’!
Nhìn Ôn Đình Trạm cười nhưng không nói, Dạ Dao Quang lại ủ rũ nói: “Muội không muốn chàng phải trả giá.”
Dù sao Tuyết Vực cũng không phải do nàng làm rơi vào yêu đạo, nàng nếu như cho rằng Tuyết Vực là yêu nghiệt mà giết, sau đó cầm bản thể tuyết sâm nghìn năm của hắn đi tìm Mạch Khâm, Mạch Khâm tất nhiên sẽ có biện pháp đem một tuyết sâm nhiễm yêu khí tẩy sạch sẽ, đến lúc đó nàng cùng Kim Tử có thể có một bữa ăn ngon...
Nhưng vẫn là nàng không thể làm như vậy, lúc này trên người Tuyết Vực không còn khí nhân sâm mê người, chờ đem yêu khí của Tuyết Vực rút hết, kia mới là thời điểm khảo nghiệm ý chí lực của nàng!
“Dao Dao, nàng là người tu luyện, không có thể tránh được những lúc phải đối mặt với dụ hoặc. Nếu có thể bước qua, đã có thể vạn kiếp bất phục.” Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang ảo não, biết nàng căn bản sẽ không có chủ ý lên người Tuyết Vực, vì thế ung dung cười.
“Hừ, chàng giảo hoạt.” Nhưng qua Luyện hư kỳ ít nhất đến Hợp Thể kỳ, có lẽ còn có thể trực tiếp tiến vào Đại Thừa kỳ a! Nhìn bộ dáng Ôn Đình Trạm một bộ khí định, Dạ Dao Quang không khỏi híp mắt hỏi, “Thật không hiểu thế gian này cái gì có thể dụ hoặc chàng!”
Người này lý trí, bình tĩnh tới mức dọa người!
Cánh môi hồng nhuận kia giương lên, dung nhan tuấn mỹ như yêu nghiệt của Ôn Đình Trạm phút chốc phóng đại ở trước mặt Dạ Dao Quang. Thanh âm của hắn tràn ngập mê hoặc: “Thế gian này, chỉ có nàng mới có thể dụ hoặc ta. Dao Dao, có muốn thử không?”
Truyện convert hay :
Đô Thị Siêu Cấp Tu Tiên Người