Thuyền chầm chậm tới gần Kim huyện, trên thuyền đều là người của Ôn Đình Trạm, thuyền cũng là thuyền của Bát Mân thủy sư. Ôn Đình Trạm muốn dùng thuyền lý do rất đơn giản, hắn muốn đi đem Kim huyện cầm lại đến. Về phần hắn không mang theo binh mã thế nào cầm lại đến, Ôn Đình Trạm không có nói, trải qua Đoàn Thác một chuyện, cũng không có người xin hỏi.
Trên bến tàu một đám người mang theo đèn lồng đứng giữa yên tĩnh đợi. Ánh lửa của đèn lay động theo từng đợt gió. Ánh đèn phản chiếu xuống mặt nữa trong vắt trông như hào quang phát ra từ bộ lông của Kim Tử.
Dạ Dao Quang ngủ khoảng hai canh giờ, liền ngồi dậy bắt đầu tu luyện. Người trên thuyền đã chuẩn bị xong bữa sáng, nghe thấy bọn họ sắp đến Kim huyện, vì thế lôi kéo Ôn Đình Trạm đi tới muitàu, dựa vào lan can mà nhìn, nhìn thấy Kim huyện nho nhỏ, so với Lưu Cầu nhỏ hơn rất nhiều. Dưới màn sương lạnh cũng chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng tinh xảo.
“Kia là người của chúng ta?” Tuy rằng sương mù tương đối dày, nhưng với thị lực siêu cường của Dạ Dao Quang thì vẫn có thể nhìn ra. Nàng thấy có người chờ sẵn ở bến tàu, đều là những gương mặt xa lạ.
“Là người của Kim huyện huyện nha.” Ôn Đình Trạm cũng đã nhìn thấy người đứng chờ.
“Kim huyện huyện nha?” Dạ Dao Quang hồ nghi nhìn Ôn Đình Trạm, “Chàng khi nào lại có mối quan hệ cùng Kim huyện huyện nha?”
“Kim huyện huyện lệnh chính là người gốc Kim huyện, sáu năm trước cùng Dư Trường An dự thi tiến sĩ, Dư Trường An trên đường đi thi đối với hắn có ân cứu mạng. Hắn họ Trần, tên một chữ Thái.” Ôn Đình Trạm giải thích nói, “Lần này chúng ta có thể dễ dàng mai phục, không thể thiếu hắn xuất lực.”
“Đây là nhân tình lui tới, xem ra Trần Thái cùng Dư Trường An già mồm cãi láo thật không bình thường.” Dạ Dao Quang nói.
Dư Trường An từng cùng ở với bọn họ ở học viện, chỉ tiếc hắn cùng Quách Viện quen biết quá muộn, không thể có tình thân, bất quá bởi vì sự tình Quách Viện, bọn họ có kết nghĩa. Nhất là sau này địa phương nơi Dư Trường An cai quản thiếu thốn lương thực, Dạ Dao Quang lại kịp thời cứu trợ cho hắn, đưa ra cho hắn một chỗ nắm tại thời điểm khủng hoảng, đưa một huyện nhỏ cằn cỗi thành huyện thành khang trang gọn gàng.
Hắn cũng bởi vì chiến tích tốt, tuy rằng không được làm tri phủ, nhưng bây giờ cũng là thông phán ngũ phẩm, sang năm lại là ba năm khảo tích, nếu quả có vị trí còn trống, chỉ sợ hắn rất có khả năng thăng tới tri phủ chính tứ phẩm.
Dù chuyện lớn hay chuyện nhó, Trần Thái đều dám đi theo Ôn Đình Trạm, đủ thấy Trần Thái là một người quyết đoán, không sợ giao tranh.
“Tình cảm cũng có một chút.” Ôn Đình Trạm ý cười càng sâu, “Bất quá thân ở quan trường, nhất là địa phương như Kim huyện, muốn ra mặt có thể không dễ dàng. Cơ hội khó được, mấu chốt là có dám đi hay không.” Đang nói chuyện thì thuyền cũng cập bờ, Ôn Đình Trạm duỗi tay nắm lấy tay Dạ Dao Quang, “Đối với quan giả mà nói, tình nghĩa đối với sự tiến tước của quan gia cùng chiến tích thực tế, cái nào quan trọng?”
“Chàng nói cũng không có sai, có thể nếu là Trần Thái cùng Dư Trường An không có mối liên hệ, chỉ sợ hắn cũng không dễ dàng tin chàng như vậy.”
Dạ Dao Quang không phủ nhận lời nói của Ôn Đình Trạm, là con người thì ai cũng có tình cảm và những mối kết giao. Mang lại lợi ích tự nhiên sẽ làm động nhân tâm, nhưng chưa chắc dễ dàng đủ làm cho người ta động tình. Tâm cùng tình kết hợp, mới là sự tín nhiệm sâu dày nhất.
“Dao Dao nói chí phải, nhân sinh cũng là một môn học.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
Tuyệt đối là lợi ích, tiền tài làm động lòng người. Nhưng cũng có thể lợi ích cực lớn, nhưng tình cảm cũng không có dù chỉ một chút bên trong. Loại quan hệ này vĩnh viễn không có khả năng là thâm căn cố đế, tùy thời tùy chỗ đều có khả năng lật thuyền trong mương. Ngược lại cũng vậy, tình cảm sâu đến đâu cũng không tất sẽ không bị viên đạn bọc đường đập vỡ.
“Ôn đại nhân, huyện nha đêm qua xảy ra chút việc gấp, đại nhân hiện đang đi giải quyết,
không thể tự mình nghênh đón, mong Ôn đại nhân thứ lỗi.” Là nam tử râu cá trê tươi cười ân cần, “Tiểu nhân chính là sư gia của huyện nha, họ Hứa, tiện danh một chữ Khan, bái kiến Ôn đại nhân.”
“Hứa sư gia đa lễ.” Ôn Đình Trạm ôn hòa khoát tay.
“Ôn đại nhân, mời theo tiểu nhân vào trong, nha môn đã chuẩn bị xong bữa sáng cho đại nhân cùng huyện chủ.” Hứa sư gia nhường đường, tự mình dẫn Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đi huyện nha.
Đến huyện nha bọn họ rửa qua mặt mũi chân tay, dùng xong bữa sáng cũng không thấy Trần Thái xuất hiện, hơn nữa cũng không có người cầu kiến, Dạ Dao Quang giương lên mi: “A Trạm, chỉ sợ có biến.”
Ôn Đình Trạm mi mày vẫn như cũ một mảnh thoải mái: “Trăm khoanh vẫn quanh một đốm, cứ yên lặng xem xét.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng không tận lực đi hỏi thăm, Ôn Đình Trạm chưa gặp đám người Hà Định Viễn, đến bây giờ Dạ Dao Quang cũng không biết Hà Định Viễn hiện ở chỗ nào Kim huyện, lại đảm đương trọng trách gì, bất quá nàng không có hứng thú, không muốn hỏi nhiều.
Tới gần giờ ngọ, Trần Thái cuối cùng vội vã chạy tới. Trần Thái có gương mặt khoảng ba mươi, ngũ quan đoan chính, rất có tinh thần.
“Ôn đại nhân, việc ở Lưu Cầu có biến.” Hai người làm lễ chào hỏi, Trần Thái vội vàng nói.
“Trần đại nhân đừng vội.” Thái độ Ôn Đình Trạm điềm tĩnh mà ấm áp như ánh mặt trời tháng ba, “Người Lưu Cầu chưa có tới, Lưu Cầu có phải quay lại tấn công Bành huyện?”
“Ôn đại nhân đã biết?” Trần Thái cả kinh.
“Lưu Cầu có thể biến thì cũng chỉ có thể là việc này.” Ôn Đình Trạm nói.
“Không, Ôn đại nhân, Lưu Cầu còn có một đại biến cố.” Trần Thái lắc đầu nói.
“Bất quá cũng chỉ là hậu thuẫn thôi.” Ôn Đình Trạm cười trấn an Trần Thái, “Trần đại nhân không cần phải lo sẽ giống Bành Hổ, chưa nói tới sự trợ giúp từ Uy quốc cho bọn hắn cũng chỉ như muối bỏ biển, ngay cả Uy quốc nghiêng toàn lực tương trợ, Lưu Cầu cũng đừng mơ tưởng đoạt được Uy quốc, Trần đại nhân chỉ cần bảo vệ tốt Kim huyện là được.”
Trần Thái kinh ngạc nhìn Ôn Đình Trạm, Lưu Cầu tấn công Bành Hồ, có cự pháo cùng chiến hạm của Uy quốc tương trợ, tin tức này hắn mới vừa thu được. Ôn Đình Trạm nghe nói đêm qua đối phó với Đoàn Thác, lại trên đường đi suốt một đêm để tới đây, thế nhưng hắn lại nhanh chóng có được tin tức như vậy.
“Ôn đại nhân, người Lưu Cầu sau khi biết được Đoàn Thác rời khỏi, lập tức phản công, Lã Tuấn chỉ sợ thủ không lại, quân ta đã tổn thương trầm trọng.” Trần Thái không thể dừng sắc mặt cường điệu ác liệt, “Mà Đoàn Thác đã chết, quân ta dù đổi chủ tướng mới cũng rơi vào cục diện hỗn loạn...”
Vừa nếm mùi thất bại, sĩ khí giảm, bây giờ lại đổi chủ soái, làm sao có thể không làm Trần Thái lo lắng?
“Trần đại nhân nếu tin bản quan, lúc trước coi giữ Kim huyện thê nào, hiện tại vẫn tiếp tục coi giữ, bất luận là Bành Hồ có ra sao thì vẫn giữ vững sĩ khí quân ta hoặc chính ta chủ soái, Trần đại nhân không cần lo lắng.” Ôn Đình Trạm vẫn như cũ thong dong lạnh nhạt.
Hắn như vậy giống như một viên trân châu yên tĩnh trong đêm đen ẩn ẩn tán quang, thái độ nhu hòa, làm Trần Thái đang rất lo âu ổn định tâm tình.
“Được, nếu Ôn đại nhân đã định liệu trước, hạ quan liền liều mình bồi quân tử.” Trần Thái đột nhiên rất hào khí nói với Ôn Đình Trạm, “Ôn đại nhân cứ yên tâm, chỉ cần Trần Thái ta còn sống, Kim huyện sống!”