Mạch Khâm đưa Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đi vào vô danh đảo. Thế lực khắp nơi phân tán một góc. Những tông môn có quen biết đều tập trung ở cùng nhau, tuy rằng mỗi tông môn dẫn theo nhiều nhất năm sáu đệ tử, ít cũng phải hai ba người, nhưng những tông môn tụ cùng nhau, cũng chỉ có khoảng mười tới hai mươi người.
Đám người Mạch Khâm ở cùng Phiêu Mạc tiên tông, Qua Vụ Hải, Tinh Túc tông, Thương Lang tông, hợp thành một đoàn, đương nhiên ngoài năm đại tông môn còn có người từ các tiểu tông môn khác, đại khái có hơn ba mươi người, riêng Phiêu Mạc tiên tông chỉ có một mình Vân Dậu.
“Đây là...” Dạ Dao Quang cảm thấy có chút quái dị.
“Đảo này nguy hiểm trùng trùng, người ở Khôn Hòa tông mất tích.” Mạch Khâm sắc mặt nghiêm trọng nói với Dạ Dao Quang nói.
Thời điểm vừa mới lên đảo, bọn họ đều là tự hành động, bọn họ cũng không phải chưa từng lâm vào hiểm cảnh, những hòn đảo này hết sức quỷ dị, lúc đó bọn họ mới biết được thế giới lớn cỡ nào, ẩn núp biết bao nguy hiểm, căn bản chỉ là bọn họ không mục sở thị, lên đảo này làm cho bọn họ biết bọn họ thế nhưng cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
“Khôn Hòa tông?” Dạ Dao Quang hơi có chút vui sướng khi người khác gặp họa, nàng cùng Khôn Hòa tông mâu thuẫn cũng không phải là một chút.
“Khôn Hòa tông dẫn theo bốn người tới, một Hợp Thể kỳ, ba Luyện hư kỳ.” Mạch Khâm lại nói.
Dạ Dao Quang biến sắc: “Đại Thừa kỳ có thực lực như vậy lại im hơi lặng tiếng mất tích trên đảo?”
Điều này quả thực quá sức tưởng tượng. Với thực lực như vậy, không có mấy nơi không thể đi qua, nhưng vẫn cứ ở đây biến mất không tung tích. Ở giữa các tông môn khác nhau, khẳng định là có phương thức liên hệ, nhất là Phiêu Mạc tiên tông cùng Khôn Hòa tông còn có quan hệ thông gia, bọn họ biết người Khôn Hòa tông mất tích, chắc chắn bọn họ vô pháp liên hệ lẫn nhau ở đây.
Bất luận có phải có nguy hiểm hay không, chỉ cần là có thể ngăn trở sự cảm ứng của hai tu luyện giả tu vi Đại Thừa kỳ cũng đủ làm người ta kinh hãi, khó trách bọn họ quyết định tụ lại cùng nhau.
Không tiếp tục suy nghĩ nhiều, Dạ Dao Quang đem Kim Tử xách đi, nhét vào trong lòng Ôn Đình Trạm: “Từ giờ trở đi, đến khi chúng ta rời khỏi đảo này, ngươi phải cùng A Trạm một tấc cũng không rời.”
Dạ Dao Quang chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, trịnh trọng ra mệnh lệnh cho Kim Tử, ngay lập tức hù được Kim Tử chỉ biết ngây ngốc gật đầu.
Tuy rằng Ôn Đình Trạm có Ma quân ở cùng, cũng không yếu như suy nghĩ của Dạ Dao Quang, nhưng hắn vẫn vì hành động này của Dạ Dao Quang mà cảm thấy ấm lòng.
Mạch Khâm đưa bọn họ dẫn tới đại bản doanh, những nhân vật quan trọng đều là người quen cũ, mọi người sau khi đơn giản chào hỏi thì cùng ngồi xuống. Dạ Diêu Quang trực tiếp hỏi: “Đảo này linh khí bốn phía, nhưng lại loạn mà không ngưng, mọi người đã dò được đại khái phương vị của linh ngọc chưa?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu, Mạch Khâm nói: “Chúng ta trên đảo đã nửa tháng, nhưng từ đó đến đến nay cũng chưa tìm được. Không chỉ là có chúng ta, các gia tộc lánh đời bên kia cũng chưa tìm được.”
“Lánh đời gia tộc bên kia?” Dạ Dao Quang quay người nhìn về phía Mạch Khâm.
“Lấy Mặc gia đứng đầu, Mật Nhược tộc, Thái Hòa tộc, Hỗn Nguyên tộc, bốn tộc tạo thành một đội.” Mạch Khâm giải thích.
Dạ Dao Quang gật đầu ra hiệu đã biết, vốn có đạo bất đồng bất tương, tách ra cũng tốt: “Mạch đại ca, nói cho bọn muội biết, nửa tháng này các huynh ở đảo gặp chuyện gì?”
“Thứ tốt thì chưa thấy đâu, nhưng chuyện cổ quái thì gặp không ít.” Người trả lời Dạ Dao Quang chính là trưởng lão Vân Dậu.
“Đúng vậy, trên đảo này phàm là sinh linh đều có thể ăn thịt người, hút máu.” Tô Bát sắc mặt trầm ngưng đồng tình, “Phía trước không xa có một mảnh hoa rừng, hoa kia đỏ như gỗ, nhụy hoa lại có thể duỗi có thể lui rất linh hoạt, bị một cỗ hơi thở không rõ che lấp, lặng yên tới gần chỗ chúng ta, ngay cả những người có tu vi cao thâm cũng đều không có thể phát giác. Một khi nó chạm vào tai người, lập tức chui vào ốc tai, dù công phu cao cường đến đâu cũng đều bị hút máu tới chết khô, dù chặt đứt cũng không thể làm
nó dừng hút máu. Nếu là đem rút ra...”
Nói tới đây, Tô Bát đột nhiên ngậm chặt miệng, phảng phất nghĩ tới sự tình rất kinh khủng.
“Nếu như đem rút ra, sẽ đem não người cùng toàn bộ mạch máu của người đó kéo ra ngoài.” Thương Liêm Súc bổ sung thêm.
Bỗng chốc hơi thở người chung quanh đều biến đổi, chỉ sợ bọn họ đều tận mắt chứng kiến một màn này. Dạ Dao Quang tự mình ngẫm tới hình ảnh kia cũng cảm thấy cả người phát lạnh.
Lúc này Mạch Khâm nói tiếp: “Hoa kia không sợ khí Ngũ hành, ta dùng độc dược hạ động cũng bất thành, chúng ta đến bây giờ đều chưa từng qua được chỗ mảnh hoa rừng kia.”
“Chưa từng đi qua...” Dạ Dao Quang nghi hoặc nhìn Mạch Khâm.
Mạch Khâm gật đầu: “Biển hoa kia hình thành một cỗ linh khí bình chướng, tu vi Đại Thừa kỳ cũng không thể đi qua.”
“Vạn vật ắt có tương sinh tương khắc, cách đó không xa chắc chắn có vật khắc hoa.” Ôn Đình Trạm trầm ngâm nói.
“Chúng ta đã đi vòng quanh rừng hoa tìm qua, nhưng tại tiểu đình bên yêu hoa chỉ tìm được một loại như kiến lửa, tiểu trùng. Loại kiến này biết bay, đuôi mang theo ngọn lửa thiêu đốt, nhìn giống như đom đóm vừa chạm vào liền cháy, lửa cực kỳ quỷ dị. Một khi dính vào thân căn bản vô pháp dập tắt, càng vận khí cháy càng lớn.” Thương Liêm Súc cau mày, “Đệ tử của Vân Dậu trưởng lão, tu vi Nguyên Anh kỳ, trong nháy mắt vận công phu bị cháy đến hồn phách cũng không còn xót lại...”
Dạ Dao Quang:…
Có thể thiêu cạn hồn, Dạ Dao Quang chưa từng nghe nói có loại lửa như vậy, nếu dùng khí ngũ hành đốt cũng sẽ không thể thiêu sạch sẽ hồn phách. Nếu như khắc tinh của hoa chính là loại kiến lửa quỷ dị này, mà đúng là kiến lửa không thể bắt được mà đem tới hoa.
“Không có đường khác có thể xâm nhập đảo?” Dạ Dao Quang nghe xong khiếp sợ.
“Còn có một con sông...” Giọng nói Mạch Khâm trầm thấp, giống như hắn nhớ lại cảm xúc cũ, “Con sông này là lúc trước đệ tử Cửu Mạch tông ở ngoài đảo đơn độc phát hiện ra đây chính là địa ngục hà.*(rose: sông địa ngục)”
“Nơi này cũng có?” Địa ngục hà kia Dạ Dao Quang từng lĩnh giáo qua, bất quá nếu như là địa ngục hải, sẽ có biện pháp, lúc trước nàng dùng là Thần ti trường lăng.
“Rộng gấp đôi hòn đảo này.” Mạch Khâm lại bổ sung một câu.
Dạ Diêu Quang:…..
Lúc trước nhờ có hồ ly tinh nhắc nhử, nàng dùng Thần ti trường lăng vượt qua địa ngục hà, nhưng cũng là bởi vì con sông kia không rộng. Nếu như mặt sông lại khuếch rộng gấp đôi, như vậy chỉ cần vô ý một cái sẽ bị địa ngục hà ăn mòn tới chết.
“Một nhóm người nữa đâu?” Ôn Đình Trạm bỗng nhiên hỏi.
“Chúng ta khi lên đảo, cảm thấy hơi thở của đảo kỳ quái, cho nên phân làm hai nhóm, bọn họ tiến vào đảo theo một hướng khác, chúng ta cũng không biết đi tới đâu rồi, có thể không khác chỗ chúng ta là mấy, nguy hiểm cổ quái cũng không thiếu.” Vân Dậu nói tiếp, “Bọn họ cũng mất một Hợp Thể kỳ.”
“Đảo này có thể gọi là đoạt mệnh đảo.” Dạ Dao Quang cười khổ nói, nàng thật sự có kiến thức rộng nhưng cũng chưa từng nghe nói có đảo như thế này, thật sự là sát khí khắp nơi, “Mọi người có thấy Nguyên Dịch?”
“Không có nhìn thấy.” Bởi vì Nguyên Đỉnh, đối với Nguyên Dịch, Mạch Khâm cũng có chút hiểu biết.
“Không nhìn thấy?” Dạ Dao Quang không dừng được ý nghĩ xấu, không lẽ bị chết ở góc xó nào rồi?
- -------
Rose: vừa mới nói tác giả thiên vị ODT xong thì Dao Dao sắp được ra tay rồi:D
Tuần này chắc hết nha mn, hẹn mn thứ 2 tuần sau.