Châu tránh nước có thể tránh nước, nhưng tránh không được những sinh linh trong nước. Nàng cùng Ôn Đình Trạm tạo ra khoảng cách lớn như vậy chính là để phòng ngừa bị cá mập một miệng nuốt vào, hơn nữa cũng là phòng ngừa những sinh vật lớn hơn, bảo đảm không có bao nhiêu có thể đem nàng cùng Ôn Đình Trạm nuốt trọn.
Rất nhanh Dạ Dao Quang cảm giác được có cái gì va chạm vào nàng, còn có vật bén nhọn gì đó muốn cắn nàng, nhưng dưới lớp bọc chắn chắn của Thần ti trường lăng, đàn cá mập này căn bản không làm gì được bọn họ.
Chỉ cần nhẫn nại thêm một chút, những thứ này không có cách đụng chạm tới bọn họ sẽ tự động tán đi. Nhưng mà, không như dự đoán. Đàn cá mập lại rất kiên trì, có thể đã rất lâu chưa được ăn thịt, quẩn quanh tới nửa ngày không đi. Bị thần tơ ngăn cách, bọn họ ở trong một không gian bịt kín, Dạ Dao Quang nếu như không có Ôn Đình Trạm, nàng là người tu luyện, có thể nín thở cả một ngày cũng không có vấn đề, nhưng Ôn Đình Trạm lại hoàn toàn không được. Hắn tuy rằng tập võ, nội lực thâm hậu, nhưng đến cùng so ra với người tu luyện vẫn không thể bằng. Ước chừng nửa canh giờ sau, mặt Ôn Đình Trạm đã đỏ lên, hô hấp khó khăn, mà bên ngoài đám cá mập vẫn như cũ quanh quẩn xung quanh bọn họ.
Nhìn Ôn Đình Trạm hô hấp càng ngày càng khó khăn, Dạ Dao Quang cầm lấy tay Ôn Đình Trạm xoay tròn, một cỗ khí Ngũ hành lượn vòng mà ra. Một tay kéo Ôn Đình Trạm tới gần, cánh môi liền dán chặt xuống, đẩy một hơi vào trong miệng Ôn Đình Trạm, sau đó ôm Ôn Đình Trạm xoay lại như cũ, dùng Thần ti trường lăng nhanh chóng bao bọc sát bọn họ.
Cánh môi mềm mại truyền đến, nguyên bản đầu óc đang lơ mơ vì mất dần không khí, nhận được hơi thở từ miệng nàng truyền vào trong cơ thể, ý thức hắn trở nên rõ ràng, đôi mắt tối đen sâu thẳm nhìn dung nhan như ngọc gần trong gang tấc. Thân thủ hắn rất nhanh ôm chặt lấy nàng, hóa bị động thành chủ động, cường thế mà lại mang theo chút khát vọng đòi lấy từ miệng của nàng, mạnh mẽ hút đôi môi mềm mại như cánh hoa, bá đạo cậy mở miệng của nàng, dây dưa ở đầu lưỡi trơn min, mời nàng nhảy cùng với hắn. (rose: edit đoạn này ngại quá… nhưng mà mị thích…hehehe)
Dạ Dao Quang rất nhanh liền đắm chìm vào nụ hôn vừa ôn nhu vừa cứng rắn của hắn, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu...
Tay Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng vuốt ve dọc sống lưng Dạ Dao Quang, hơi thở bọn họ quện vào nhau, quên bên ngoài đang nguy hiểm thế nào, quên hoàn cảnh hiện tại ra sao, như hiện tại chỉ có duy nhất hai người bọn họ.
Mà liền ngay lúc này, đám cá mập kia tựa hồ đã phiền chán, lực va chạm vào bọn họ cùng với lúc ban đầu bất đồng. Lúc trước thân thể bọn họ cách nhau rất xa, lúc này thân thể lại dán chặt nhau, thêm va chạm từ bên ngoài tạo ra ma sát, lại dưới tình huống ái muội như vậy.
Dạ Dao Quang đã cảm giác được rõ ràng phản ứng cơ thể của Ôn Đình Trạm.
Mặt không khỏi đỏ lên, phun hắn một miếng: “Đều thời điểm nào rồi chàng còn có tâm tư xấu xa!”
“Ta có tâm tư gì xấu chứ?” Ôn Đình Trạm ra vẻ không hiểu, đôi mắt tối đen trợn to, như vô tội đến cực điểm.
“Muội không tranh cãi cùng chàng có hay không, đoàn cá mập quyết tâm muốn ăn thịt hai chúng ta, mau nghĩ biện pháp rời khỏi đi.” Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm.
“Tình trạng hiện tại, chúng ta chẳng khác nào ‘Mua dây buộc mình’, ta cũng không có cách nào.” Ôn Đình Trạm bất đắc dĩ cười, hắn thật là không nghĩ ra cách nào giải quyết nguy cơ trước mắt này.
Bọn họ giờ muốn thoát khỏi Thần ti trường lăng quấn quanh cũng không được, có ngàn vạn chủ ý cũng thi triển không xong.
Ôn Đình Trạm thông minh như vậy cũng nghĩ không ra biện pháp, Dạ Dao Quang không khỏi có chút chán nản, vết thương của nàng hiện tại có chút nghiêm trọng, vừa mới vận khí hai lần, đan điền vẫn còn đau. Ngay cả vận khí tiêu hóa đan dược trị thương cũng không thể. Nội thương chưa được chữa trị, nếu nàng tiếp tục sử dụng khí Ngũ hành, mạnh mẽ hấp thu sau lại bùng nổ, chỉ sợ nhẹ nhất cũng sẽ trở thành một phế nhân, nặng thì chính là chết.
Không rơi vào
tình trạng vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không sử dụng.
“A Trạm, chàng nói chúng ta sẽ chết sao?” Thân thể không ngừng bị va chạm, Dạ Dao Quang thấp giọng hỏi.
“Sẽ không.” Ôn Đình Trạm dùng tay vén tóc của nàng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn Dạ Dao Quang, sau đó chậm rãi tới gần, thanh âm của hắn trầm thấp mà đầy mị hoặc, “Dao Dao, hô hấp của ta lại có chút không ổn...” (Rose: ahihi…)
Dạ Dao Quang trợn trừng, còn chưa kịp phản kháng, cánh môi Ôn Đình Trạm lại tiếp tục đè xuống. Lúc này đây, hắn không thể vội vàng với diễn biến bên ngoài, nếu như vậy tội gì không nhẹ nhàng chậm rãi nhấm nháp một chén rượu ngon tuyệt thế trước mặt này. Lướt qua dường như chưa đủ, lại muốn cường thế mà xâm nhập.
Hắn thủy chung tin tưởng vào lời nói của Nguyên Ân. Bọn họ chưa thành thân, còn chưa phải là phu thê chân chính. Thiên mệnh giao cho hắn còn chưa thực hiện, làm sao có thể chết dễ dàng?
Đúng thế, nếu chưa thể chết, vậy thừa dịp cơ hội khó có được, nhanh nhanh chiếm chút tiện nghi.
Dạ Da Quang bị hôn tới mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết suy nghĩ của Ôn Đình Trạm, nếu như đã biết, khẳng định sẽ đánh hắn cho tới tàn phế không chừng.
Ngay lúc Dạ Dao Quang bị Ôn Đình Trạm cường thế chiếm các loại tiện nghi, cá mập bên ngoài dồn lực đánh thế nào Ôn Đình Trạm cũng hoàn toàn không để ý tới, bỗng một âm thanh quen thuộc xa xa truyền đến!
“Ô ngao ~~~~”
Dạ Dao Quang đột nhiên đẩy Ôn Đình Trạm đang hôn sâu nàng, ánh mắt sáng lên: “A Trạm, là đại gia hỏa!”
Rất nhanh Dạ Dao Quang không cảm giác được sự công kích của cá mập nữa, mà tiếng Trường Mao Ngư kêu đã gần ở bên tai. Dạ Dao Quang mở toàn bộ Thần ti trường lăng, liền nhìn thấy đàn cá mập đã bị Trường Mao Ngư bạo giết. Một xác cá mập bị cái đuôi dài nhỏ đảo qua ném văng ra xa, trực tiếp ở trong tầm mắt Dạ Dao Quang nhanh chóng thu nhỏ thành một điểm đen, sau đó biến mất không thấy.
Thậm chí có muốn chạy, Trường Mao Ngư cũng không cho chúng nó cơ hội, tốc độ còn rất xa mới bằng Trường Mao Ngư. Đại gia hỏa trực tiếp ngăn lại, quất liên tục vào đám cá nhưng dường như vẫn chưa hết giận, tiếp tục đánh bọn cá tản ra thành huyết nhục mới thôi.
“Thật soái a!” Dạ Dao Quang nhất thời hóa thành fan cuồng hâm mộ nhìn Trường Mao Ngư.
Ôn Đình Trạm mặt tối sầm, thân đầy lông, soái chỗ nào?
Ôn Đình Trạm nhưng không hiểu soái là ý gì, Dạ Dao Quang giải thích qua cho hắn.
Sau khi đem đám cá mập cuồng sát, Trường Mao Ngư nhanh chóng bơi tới trước mặt Dạ Dao Quang, phun ra một cái bong bóng, đem Dạ Dao Quang chui vào bên trong bong bóng, cái đuôi một chuyển, liền đem Dạ Dao Quang cuốn lấy, nhẹ nhàng ôn nhu đặt ở trên người mình, nhân tiện có chút không tình nguyện đem Ôn Đình Trạm cũng ném lên trên lưng, tuyệt đối là “ném”, hơn nữa Ôn Đình Trạm ở trên lưng, Dạ Dao Quang lại ở trên đầu nó, hai người cách xa nhau thật xa.
Nó là chưa có quên, cô nương mà nó thích nhất, liền vì sinh vật này mà không đồng ý cùng nó ở dưới hải dương chơi đùa, hừ!
Thấy một màn như vậy, lại nhìn bộ dáng ngạo kiều của Trường Mao Ngư, Dạ Dao Quang nhịn không được phì cười thành tiếng. Cười lớn làm hông đau nhói, tác động tới nội thương trong cơ thể, đau đớn kịch liệt làm nàng không khỏi ho dựng lên: “Khụ khụ khụ...”
“Ô ngao ~~~~~” Trường Mao Ngư kêu một tiếng, đầu dựng thẳng lên, Dạ Dao Quang trượt xuống dừng ở trên lưng nó. Nó liền quay đầu nhìn Dạ Dao Quang.
Tựa hồ có thể cảm giác được sự quan tâm trong đôi mắt màu lam, Dạ Dao Quang trấn an nó: “Ta không sao, ngươi không cần lo lắng cho ta.”