“Các ngươi quả thực không biết phân biệt!” Lời nói của Ôn Đình Trạm triệt để chọc giận những người đi cùng Minh Hi, bọn họ nhìn Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang với ánh mắt phảng phất như hận không thể lập tức xé nát!
“Đa tạ hảo ý của các ngươi.” Ôn Đình Trạm không mặn không nhạt nói, thái độ hắn rõ ràng ôn hòa, ngữ khí thì nhẹ nhàng chậm rãi, hoàn toàn không có một chút ý xấu, nhưng bộ dáng lại như không để ý đến tất cả mọi người, “Các ngươi cho hảo ý, chúng ta tất nhiên là muốn cảm kích, nhưng chẳng lẽ dù thế nào chúng ta cũng phải tiếp nhận?”
“Ngươi ——” người bên cạnh Minh Hi bị Ôn Đình Trạm nói cho mắc nghẹn, bọn hắn như muốn nổ tung!
Bao nhiêu người quỳ gối cầu Đại tư tế bọn họ mở miệng chỉ điểm, trong đó có đủ các sinh linh tu luyện, thế nhưng thật vất vả Đại tư tế bọn họ nguyện ý mở miệng chỉ điểm hai câu, hai người này lại có thái độ như vậy. Hoàn toàn là do Đại tư tế kìm nén bọn họ, nếu không phải Đại tư tế đã có quy định ra ngoài, không tha bọn họ lỗ mãng, bọn họ đã sớm để hai người kia lĩnh giáo một phen thế nào là Minh điện!
Ngay tại lúc không khí có chút cứng ngắc, người Mặc tộc khoan thai đến cuối cùng, hơn nữa không chỉ có Mặc Hành, còn có một người đi trước hắn, xem ra là Mặc Hành đại sư huynh, cha ruột của tỷ muội Mặc Như Vân, Đông hải Mặc tộc trưởng lão —— Mặc Tân!
Hắn xem ra so với Mặc Hành còn trẻ hơn chút, đại khái trên dưới bốn mươi, tóc đen thanh, chòm râu dài, đôi mắt thâm thúy sắc bén như chim ưng, vừa nhìn đã biết không phải là người hiền lành!
“Xem ra chư vị đây là ở đây chờ chúng ta, thật sự là thất lễ, nhường chư vị đợi lâu!” giọng Mặc Tân rất nặng, hắn mang theo người Mặc tộc, còn có Hỗn Nguyên tộc.
Thế lực tứ phương đều đã đến đông đủ, Nguyên Dịch đứng ở giữa lúc này mới mở miệng: “Mặc Tân chân nhân yên tâm, cho dù là bao lâu bản công tử cũng đều sẽ chờ người Mặc tộc các ngươi, càng nhiều người càng náo nhiệt.”
Năm chữ cuối giọng Nguyên Dịch kéo thật sự dài, hắn chậm rãi đi tới căn kim trụ trung tâm của tám mươi mốt căn, cũng chính là căn trụ khắc pho tượng ba đầu: “Các ngươi đều là vì Ngọc Hoàng của bộ tộc Nguyên thị mà đến, hôm nay bản công tử không cho các ngươi nhìn một lần chắc chắn sẽ không làm các ngươi thất vọng vì một phen chém giết cùng hy sinh bên ngoài?”
Nói xong, Nguyên Dịch dậm mạnh chân lên mặt đất, lần dậm chân kia ẩn chứa khí Ngũ hành, một vòng kim quang đẩy ra khắp mặt đất, tất cả mọi người nhất thời lui lại trước làn kim quang như nước sóng dập dờn. Nguyên Dịch thả người nhảy dựng lên, bay vọt hướng căn kim trụ, dừng ở đỉnh đầu kim trụ, mọi người đều không nhìn rõ bộ dáng hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến một thân ảnh.
Thân ảnh hắn ở đỉnh đầu kim trụ không ngừng vũ động, kim quang dưới đất đột nhiên dừng dập dờn chuyển động, dừng lại tại chỗ tản ra một lớp hào quang hướng vào phía bên trong. Bên trên ánh hào quang hiện ra thân ảnh Nguyên Dịch. Thân ảnh Nguyên Dịch liên tục biến hóa, những vụn quang nhỏ chậm rãi biến thành thực chất, cuối cùng hình thành một vòng tròn hình tăm tài năm căn đồ...
Một đồ án hình thành, Nguyên Dịch khoanh chân ngồi ngay tại phía trên căn kim trụ, với nhĩ lực sâu rộng của Dạ Dao Quang, tựa hồ nghe đến tiếng đọc chú thuật của Nguyên Dịch từ trên không truyền đến, sau đó nàng nhìn thấy một đám chữ số từ trên mặt đồ án bay vọt ra ngoài, đan xen quấn quanh cột kim trụ quấn đến bên cạnh người Nguyên Dịch, không ngừng liên tục xoay quanh.
Theo dấu tay Nguyên Dịch nhanh chóng biến hóa, một đám chữ số đánh nát trở thành tinh huy tán bốn phía, mỗi một chữ số đều rách nát, căn kim trụ bỗng nhiên dịch chuyển. Cuối cùng tám mươi mốt chữ số chỉ còn lại năm chữ số, Nguyên Dịch bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt hắn tựa hồ có màu kim quang chợt lóe ra.
“Ầm ầm ầm...”
Tiếng động cực lơn như làm cả mặt đất lay động, Dạ Dao Quang vội vàng dùng khí Ngũ hành đỡ lấy Ôn Đình Trạm.
Cung điện cũng không có lay động bao lâu, từng
căn từng căn kim trụ hạ xuống.
“Không phải là hạ xuống, mà là chúng ta đang ở bên trên.” Giọng nói Ôn Đình Trạm vang lên bên tai Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang phút chốc nhìn về phía những vật bên ngoài, quả nhiên phát hiện không phải là kim trụ rớt xuống, mà dưới chân bọn họ là khoảng không. Mà mỗi một căn kim trụ cũng đều yên lặng bất động, cho nên kim trụ càng ngày càng ngắn.
Thẳng đến khi Nguyên Dịch cao cao tại thượng nhảy xuống, tinh không tối đen kia phảng phất mở ra như vỏ chiến hạm, tinh huy từng chút tán đi, màn đêm hai bên dần dần được kéo ra...
Một bó ánh sáng tái nhợt từ phía trên bắn vào, còn có một vầng ánh sáng như trăng tròn hiện ra trước mặt bọn họ, kỳ thực tất cả mọi người không thích ứng được ánh sáng mãnh liệt này. Đợi đến sau khi thích ưng, bọn họ đều rung động nhìn một khối Ngọc Hoàng kia, phảng phất như một đứa trẻ vẫn còn trong bụng mẹ, trầm tĩnh an tường cuốn lui ở nơi đó, cả người lại phát ra sinh cơ bừng bừng, làm cho cả đại điện đều phảng phất như xung quanh là hoa nở mùa xuân.
“Ngọc Hoàng tại đây, tùy ý các vị.” Lúc này, Nguyên Dịch bình tĩnh làm người ta sợ hãi.
Hắn thế nhưng cứ như vậy thoải mái nhượng bộ, tựa hồ mời toàn bộ mọi người ngự lãm thần thông.
Không có tranh đấu, không có chém giết, không có ngươi chết ta sống, thế nhưng kết quả là như vậy. Toàn bộ mọi người không thể đoán trước, nhưng cục diện như vậy ngược lại làm cho bọn họ càng thêm an tâm. Bọn họ biết muốn lấy Ngọc Hoàng cũng không phải là chuyện dễ, nhưng nếu Nguyên Dịch nói như vậy, bọn họ cũng muốn thử một chút!
“Ngọc Hoàng bị cấm mấy trăm năm, đã có hiện tượng thai chết trong bụng, bốn phía quanh quẩn oán khí, Minh tộc chúng ta nguyện xung phong, không biết chư vị có đồng ý?” Minh Hi mở to mắt, không có bất luận cảm xúc gì nhìn về phía toàn bộ mọi người, nàng tuyệt đối là trưng cầu ý kiến toàn bộ người ở đây, “Nếu như có ai không đồng ý, chúng ta đây cũng thối lui mà chờ tiếp theo.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm không có ý kiến a, bọn họ đều không phải nhất định phải lấy được Ngọc Hoàng, chỉ cần không rơi vào tay Nguyên Dịch liền tốt, huống hồ đối với thứ đồ chơi này họ một điểm cũng không quen thuộc, quỷ mới biết nó có bao nhiêu uy lực? Cứ theo dõi rồi hẵng nói tiếp.
Đám người Tô Bát cũng chính là muốn mở mang kiến thức về Ngọc Hoàng trong truyền thuyết, mục đích cũng là làm rõ trên đảo này có những thứ gì, những thứ khác đều là thứ yếu, vì thế cũng không ra tiếng.
Người Mặc tộc trầm mặc hồi lâu không có tỏ thái độ, cuối cùng Mặc Tân mở miệng đối với Minh Hi nói: “Đại tư tế mở miệng, Mặc tộc không dám tranh phong, Đại tư tế mời.”
Nghe lời nói như đường đường chính chính của Mặc Tân, Dạ Dao Quang không khỏi ngán ngẩm. Đã muốn có Ngọc Hoàng, lại không muốn xung phong, lo lắng Ngọc Hoàng rơi vào tay người khác nhưng lại không dám mạo hiểm. Nguyên vốn tưởng rằng ở Mặc tộc chỉ có Mặc Hành là như vậy, không nghĩ tới một ổ đều là như vậy. Cân nhắc nửa ngày, rõ ràng là muốn nhường Minh Hi động thủ trước, nhìn một xem Ngọc Hoàng ẩn tiềm nguy hiểm gì, còn dối trá như vậy...
Lười nhìn mấy gương mặt vô sỉ, Dạ Dao Quang quay qua nhìn Minh Hi, một mình nàng đã đi tới chính giữa, ngay dưới Ngọc Hoàng, hai tay nàng trước mặt quét ngang, rất nhanh một cây giống quyền trượng đen sẫm nằm ở trong tay, liền thấy nàng nắm đồ vật kia bốn phía đánh lại, một đạo quang hoàn chợt đem nàng bao bọc trong đó.