Ánh mắt Dạ Dao Quang dừng ở những đệ tử còn ở lại, đầu ngón tay vận khí, thanh kiếm kia lại trôi nổi trước mặt: “Các ngươi cũng như vậy, một kiếm các ngươi đâm vào một trong ba người bọn họ hoặc là ta đâm vào người các ngươi, ta cho các ngươi cơ hội lựa chọn.”
Các đệ tử đều kinh hoảng không thôi, một số nhìn thiếu niên đang chạy phía trước, lớn mật tiến lên, rút kiếm đâm một lần rồi sau đó nhanh chóng chạy đi, có lần thứ nhất tất có lần thứ hai rồi thứ ba, thứ tư...
Cuối cùng hầu hết đều đã chạy, cũng chỉ còn lại vài người không đồng ý, sử dụng kiếm đâm vào chính mình, Dạ Dao Quang cũng thả mặc cho bọn họ đi. Nhìn ba trưởng lão bị đâm thành như cái sàng, Dạ Dao Quang liên tục dùng khí Ngũ hành để bảo vệ tâm mạch cho bọn họ cho nên bọn họ đến bây giờ vẫn còn sống, chẳng qua thân thể gần như vỡ nát, không thể động đạn.
“Vì... Vì... Cái gì...” Trong đó một trưởng lão còn có điểm khí lực run run cánh môi, đè thấp hỏi một tiếng.
Thiếu nữ này, bọn họ không quen biết, lấy gì kết đại thù hận như thế? Nhìn nàng một thân chính khí, rõ ràng là tu luyện giả chính thống, lại không sợ vướng vào sát nghiệt, muốn nhục nhã bọn họ đến chêt như vậy.
Gió nhẹ nhàng nhấc lên làn váy của Dạ Dao Quang, đôi mắt nàng lạnh lẽo giống như hàn băng: “Các ngươi không nên, không nên động vào nam nhân của ta.”
Nam nhân của nàng, giống như khối đầu quả tim, nơi mềm mại nhất trong lòng nàng. Nàng nỗ lực cẩn thận che chở, không để hắn lây dính sát nghiệt, không để hắn trở thành người cô đơn vì bị người ta e ngại.
Thế nhưng những người này, những người này lợi dụng nàng, bức hắn nhập ma, hai tay dính đầy máu tươi. Nếu đã như vậy, bọn họ vui mừng khi ngửi mùi máu tươi, vậy nàng cũng để cho bọn họ nếm thử tư vị của huyết lưu!
Hắn không thể có được linh hồn sạch sẽ, vậy nàng sẽ cùng với hắn.
Nếu hắn vì nàng cam nguyện cùng ma làm bạn, như vậy, nàng vì sao không thể vì hắn thêm nghiệt vào thân?
Hắn giết hai trưởng lão Mặc tộc, một tộc trưởng, giờ này nàng không phế đi Mặc tộc, chẳng lẽ còn chờ bọn họ tìm tới cửa giết, lại bức hắn nhập ma đạo một lần nữa sao?;
Sau khi phá hủy Mặc tộc, Dạ Dao Quang tức tốc đuổi trở về. Cả đi cả về dùng không đến thời gian nửa ngày, Tô Bát nhìn thiếu nữ cả người lạnh như khối băng, sát khí ngùn ngụt, tâm hắn tâm hơi rung động.
“Đa tạ Tô trưởng lão.” Dạ Dao Quang đem Ngọc Hoàng giao cho Tô Bát, linh khí của Ngọc Hoàng bị nàng hấp thu hơn phân nửa nhưng cũng còn không ít, đối với Tô Bát bọn họ cũng có thể dùng, “Ngọc Hoàng trước hết giao cho Tô trưởng lão, các vị trưởng lão mau chóng rời khỏi đây, chúng ta không cùng đường về với các trưởng lão.”
Nói xong, Dạ Dao Quang nâng Ôn Đình Trạm dậy, liền chuyển bước hướng tới đường bọn họ tiến vào địa cung mà đi.
“Dao Quang.” Mạch Khâm hô một tiếng.
Dạ Dao Quang cũng chỉ dừng bước chân một chút, sau đó tiếp tục đi, Mạch Khâm vội vàng đuổi theo.
“Ô ô ~~~~” Trường Mao Ngư lẳng lặng canh giữ cửa vào ở đáy biển, cảm giác được Dạ Dao Quang đã đến, thanh âm nó phát ra cùng lúc trước không giống nhau, cũng không có sự đón nhận nhiệt tình nữa.
“Ngươi sợ ta sao?” Dạ Dao Quang đạm thanh hỏi.
Chuyện các sinh linh vui mừng khi gặp người hướng thiện như nàng có hai nguyên nhân, thứ nhất là nàng tu luyện ngũ hành toàn hệ, bất kỳ sinh linh nào trong thiên địa đều có thể phân giải ngũ hành, có thể nói ngũ hành là sinh tồn căn bản. Thứ hai, trên người nàng không có sát nghiệt, càng là linh vật, càng có thể nhìn xem tận cùng linh hồn một người có sạch sẽ hay không, ngay cả khi nàng giết người, ví dụ như Phục Xung, nhưng đến cùng cũng không phải sát nghiệt chính tay. Liền ngay cả Phục Chấp cũng là có sát ý đối với nàng trước.
Nhưng ba trưởng lão ở Mặc tộc không giống như vậy, là do nàng giết bọn hok phía trước, bọn họ chưa từng quen biết nàng, càng không thể có sát ý đối với nàng, liền giống như nàng giết ba người xa lạ, trên người đã có huyết tinh khí.
“Ô ~~~~~” Trường Mao Ngư do dự một lát, nhưng cuối cùng nó vẫn cọ xát vào người Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang thân thủ vuốt ve nó: “Đưa ta rời khỏi hoang hải.”
Nói xong, Dạ Dao Quang thả người nhảy lên, đưa theo Ôn Đình Trạm lên trên người nó, nháy mắt ngay tại lúc Trường Mao Ngư xoay người, Mạch Khâm cũng nhảy lên.
“Dao Quang, trên người Doãn Hòa có ma khí, chúng ta có thể có nguy hiểm, muội chớ đừng xằng bậy!” Mạch Khâm trong mắt lộ ra sợ hãi, hắn cảm thấy Dạ Dao Quang đã làm chuyện rất đáng sợ sự.
Dạ Dao Quang hơi cúi đầu, ánh mắt của nàng dừng ở thiếu niên đang lẳng lặng ngủ say gối đầu trên đùi nàng, thân thủ sờ vào dung nhan trầm tĩnh của hắn: “Mạch đại ca, muội đã hút vào người bảy, tám phần mười linh khí của Ngọc Hoàng.”
“Dao Quang...” Mạch Khâm sắc mặt liền tái nhợt, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang, hoàn toàn không hiểu thân hình nhỏ nhắn như của nàng làm thế nào có thể cất chứa nhiều linh khí của Ngọc Hoàng như vậy.
“Muội cảm giác thân thể mình rất nhanh rồi sẽ bị phá nát.” Dạ Dao Quang mặt không biểu cảm tiếp tục buông một câu, “Mà muội không muốn chết, nếu như muội chết A Trạm ắt chịu nhiều khổ sở, nhiều thương tâm, chàng làm thế nào
có thể sống sót?”
“Dao Quang, chúng ta ngẫm xem biện pháp, nhất định còn có biện pháp!” Mạch Khâm thân thủ nắm lấy bả vai Dạ Dao Quang.
“Có, biện pháp tất nhiên là có.” Dạ Dao Quang vén lên mí mắt, không có bất luận cảm xúc nào nhìn Mạch Khâm, “Chỉ cần muội đem hơi thở toàn bộ trong cơ thể làm tan hết, tự nhiên có thể bảo trụ một cái mệnh.”
Hiện tại Ngũ hành chi linh trong thân thể nàng là bị Tử linh châu áp chế, rất nhanh sẽ bùng nổ, một khi bùng nổ nàng chỉ sợ ngay cả hồn phách cũng sẽ phá tán, càng đừng nói tới thi cốt...
“Muội nếu đem toàn bộ lực lượng trong người tiêu tán, muội liền trở thành một phế nhân!” Mạch Khâm ánh mắt nghiêm khắc.
“Giữ được cái mạng là tốt rồi...”
Mạch Khâm chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như vậy, hắn được xưng là thần y, nhưng ngay lúc này hắn lại không có biện pháp cứu nàng, trợ nàng! Một người tu luyện, từ đây biến thành một phế nhân, giống như đả kích trí mạng, tu vi của một người tu luyện mà nói so với mệnh còn có thể trọng yếu hơn.
Giống như nhi nữ do chính mình sinh ra, từ lúc chưa có chút gì, là không tiếc gian khổ từng chút nuôi nấng mà lớn!
“Dao Quang...” thanh âm Mạch Khâm run run, hắn lúc này không biết phải nói cái gì.
“Mạch đại ca, muội sẽ sống, khoảng khắc này muội nhìn đã hiểu rất rõ, muội đã giết người, làm một người tu luyện giả, cũng sẽ có tâm ma. Một khi đã như vậy, làm một phàm phàm bình thường có khi tốt.” Dạ Dao Quang cười với Mạch Khâm, nhưng ánh mắt của nàng có chút trống rỗng, “Kỳ thực muội đã sớm không muốn làm người tu luyện, nguyện vọng lớn nhất của muội, bất quá là cùng hắn bạch đầu giai lão. Chẳng qua, con người lòng tham càng ngày càng nhiều, muội cũng nhịn không được. Muội không nghĩ bọn muội trăm năm sau, hồn quy địa phủ, kiếp sau lại có thể gặp lại. Muội là muốn cùng hắn đời đời kiếp kiếp, trọn đời gần nhau, suốt đời không rời, mới nỗ lực tu luyện. Nhưng trời xanh cũng cảm thấy hy vọng của muội xa vời, muội đây liền an phận cùng hắn.”
“Ô ô ~~~~~” rất nhanh Trường Mao Ngư liền trồi lên mặt biển, chính là vị trí lúc bọn họ mới tiến nhập hoang hải, phía trước chính là nơi ở của hồn Giao Long.
Dạ Dao Quang ôm lấy Ôn Đình Trạm nhảy xuống, đem Ôn Đình Trạm đưa cho Mạch Khâm, nàng chậm rãi đi đến bên người Trường Mao Ngư: “Đại gia hỏa, sống thật tốt ở nơi này tu luyện, học cách bảo hộ tốt chính mình, đừng đem bí mật của mình tiết lộ cho bất luận kẻ nào, ta... Ta về sau có lẽ không có khả năng có thể gặp lại ngươi...”
“Ô ô ô ~~~~~” tựa hồ nghe hiểu lời nói Dạ Dao Quang, Trường Mao Ngư phát ra tiếng kêu ngắn ngủi.
Đúng lúc này, ánh mắt Dạ Dao Quang ngưng lại, bàn tay nàng ẩn chứa khí Ngũ hành, một chưởng đánh vào trán Trường Mao Ngư, một cỗ Ngũ hành chi linh theo lòng bàn tay nàng truyền vào trong thân thể Trường Mao Ngư.
“Ô ngao ~ ô ngao ~ ô ngao ~”
Trường Mao Ngư muốn giãy dụa, nhưng giãy dụa không xong, phát ra thanh âm cầu xin. Tuy rằng, cỗ Ngũ hành chi linh kia dũng mãnh tiến vào làm nó cảm thấy rất thoải mái, nhưng nó lại chỉ muốn cự tuyệt, nó không muốn như vậy, nó có thể tự mình tu luyện, nó không cần của nàng...
“Ngươi tiếp nhận chúng mới là cứu ta...” Ánh mắt Dạ Dao Quang ôn nhu nhìn nó.
Trường Mao Ngư cuối cùng an tĩnh lại, nó ghé vào bên bờ, ngoan ngoãn tùy ý để Dạ Dao Quang đem Ngũ hành chi linh trong cơ thể toàn bộ đưa vào trong thân thể nó. Nhưng ánh mắt nó đã đong đầy nước mắt, u oán nhìn Dạ Dao Quang, rất nhanh từng giọt nước từ khóe mắt rơi xuống, nó biết đây là lý do nàng hao hết sinh mệnh.
Nó rất muốn giúp nàng, cứu nàng, nhưng cả người nó đều là linh khí, mà điều nàng cần hiện tại không phải là bổ túc, mà là phóng thích, nhưng theo linh khí phóng thích còn có sinh mệnh của nàng...
Nhìn nó rơi nước mắt, tim Dạ Dao Quang cảm thấy một mảnh ấm áp, thế gian này có vật gì là vô tình? Mặc dù nó linh trí cũng chưa mở, nhưng như vậy thì thế nào? Nó vẫn như cũ đắm mình, vì chính mình không phai mờ lương tri, còn hơn những người tự xưng trí tuệ cao gấp trăm lần.
Dạ Dao Quang biết chừng mực, cảm giác được chỗ cất chứa của Trường Mao Ngư cũng đến cực hạn liền thu tay.
Lúc này sắc mặt của nàng đã hết sức tái nhợt, nhìn đám lông trắng của Trường Mao Ngư bởi vì nàng đưa vào Ngũ hành chi linh mà phát ra ánh sáng, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Đi thôi, trở lại thế giới của ngươi.” ;