Sự tình Dạ Dao Quang phá huỷ Mặc tộc trong giới tu luyện cứ như vậy giống như luồng cuồng phong trên biển lớn, tuy rằng khởi đầu là cơn lốc mãnh liệt nhưng đến cuối cùng chỉ còn vương lại vài cơn gió. Những nơi khác trên đường cơn gió lốc đi qua vẫn bình tĩnh vô vết như cũ.
Mà lúc này Dạ Dao Quang đã được Mạch Khâm đưa đến Duyên Sinh quan. Kinh mạch Dạ Dao Quang vốn bị hao tổn, chính Mạch Khâm cưỡng chế khí Ngũ hành làm nàng thức tỉnh, mục đích chính là ngăn lại Ôn Đình Trạm, nhưng thân thể của nàng vốn chỉ có chút liền suy yếu, trọng thương chưa trị, lại bởi vì nhìn thấy Ôn Đình Trạm nhập ma giết nhiều người như vậy, nhất là nếu như không nhanh chóng giải quyết Mặc tộc, sẽ hậu hoạn vô cùng, nên đã quyết hấp thu Ngọc Hoàng mà tiến thẳng lên Độ Kiếp kỳ.
Việc này không giống như dục tốc bất đạt, nhìn trong nháy mắt có thể tiến một bước dài, kỳ thực là đem mọi thứ căn bản xây dựng hủy hoại, nàng vì không muốn chính mình nổ tan xác bạo hồn mà chết, lại không để ý đan điền đau xót, cường thế đem Ngũ hành chi linh trong cơ thể truyền qua Trường Mao Ngư cùng hồn giao long.
Lại cùng hồn giao long trải qua một hồi lôi kiếp, nếu không nhờ giao long đã thành chân long kia đỡ cho một cỗ thần lực, chỉ sợ nàng sớm đã mất hồn mất vía. Nhưng dù là như thế, thân thể Dạ Dao Quang cũng đã đổ nát đến mức Mạch Khâm không thể xuống tay cứu trị, không chịu được bất kỳ gió táp mưa sa, liền ngay cả linh lực cũng không dám rót vào.
“Là ai đã cứu ta?” Dạ Dao Quang đã tỉnh lại, lúc này đã là mùa xuân tháng hai, thân thể của nàng suy yếu, muốn cử động cũng không được, chỉ có thể nhờ Càn Dương nâng đỡ dậy. Về việc Càn Dương ở đây chính là sau khi biết tin, lập tức chạy vội tới Duyên Sinh quan, chăm sóc ở bên cạnh Dạ Dao Quang, lúc này, đã là sự tình rất lâu sau của Dạ Dao Quang.
“Là Nguyên Dịch cầu Nguyên Đỉnh chân quân cứu ngươi, về phần cứu như thế nào chúng ta đều không biết.” Càn Dương lắc đầu.
Tình huống lúc đó của Dạ Dao Quang có bao nhiêu nguy cấp, quả thực là làm mọi người sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Dạ Dao Quang vốn là bởi vì bị linh phá tan căn bản mà thương, lại đưa vào Ngũ hành chi linh, cho dù là Ngũ hành chi thủy chi linh ôn hòa nhất cũng chịu không nổi, chỉ làm thương càng thêm nặng.
Ngay cả Thiên Cơ chân quân cũng bó tay không có cách. Lúc bọn họ gấp đến độ không biết làm như thế nào cho phải, Nguyên Dịch chạy tới, trực tiếp quăng cho đám người Mạch Khâm một câu nói: “Nếu không muốn Dạ Dao Quang chết, mau đem Dạ Dao Quang giao cho hắn.”
Tình huống đã như vậy, bọn họ cũng không còn cách nào, cuối cùng Thiên Cơ chân quân làm chủ, đem Dạ Dao Quang giao cho Nguyên Dịch. Nguyên Dịch đưa Dạ Dao Quang đi, mười ngày trước mới đưa Dạ Dao Quang trở về. Điều đáng ngạc nhiên là, Dạ Dao Quang chẳng những bảo vệ được tánh mạng, ngoại trừ tu vi hoàn toàn không còn, thể chất không bị phế đi, hơn nữa chính là còn có thể tu luyện!
Còn Ôn Đình Trạm sau khi Dạ Dao Quang bị đưa đi, ma tính trong cơ thể hắn được Thiên Cơ chân quân rút ra toàn bộ. Thiên Cơ chân quân cũng không giết chết Ma quân, mà Ma quân cũng nói cho toàn bộ mọi người quan hệ của hắn cùng Ôn Đình Trạm, còn có Mạch Khâm làm chứng. Thiên Cơ chân quân lấy Âm châu của Dạ Dao Quang, tương trợ Ma quân một lần, giúp hắn ngưng tụ chân hồn, không phải chỉ trả một luồng thần thức, việc này xem như là trả hắn ân tình còn thiếu của Ôn Đình Trạm, Duyên Sinh quan tất nhiên không chung đường với ma vật. Vì thế sau khi Ôn Đình Trạm tỉnh lại, Ma quân đã bị đuổi đi.
Tin tức tốt duy nhất chính là ở trong điện Ngọc Hoàng, ngoại trừ Mặc Không Tư bị Ôn Đình Trạm giết chết, những người khác đều là Ma quân giết. Mặc Không Tư đối với Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang vốn có sát tâm, cũng đã trả giá cho hành động của mình, cho nên Ôn Đình Trạm không bị dính sát nghiệt.
“Sư phụ yên tâm đi, sư nương là sạch sẽ.” Nói xong, Càn Dương cười nói với Dạ Dao Quang nói.
“Kể cả tính Ôn đại nhân giết người, cũng sạch sẽ hơn ngươi.” Thanh âm thanh thúy truyền vào.
Lông mày Càn Dương xoắn lại đến thắt nút, Dạ Dao Quang ngẩng đầu liền nhìn thấy Chử Phi Dĩnh đang bưng một mâm đồ đi vào. Chử Phi Dĩnh lại ở chỗ này, chính là có một chuyện xưa. Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Càn Dương làm Chử Phi Dĩnh mất tích, Chử gia tìm không được người, Càn Dương biết sự tình nháo lên rồi liền tự mình đi tìm. Cũng may hắn tự mình đi, ban đầu Chử Phi Dĩnh chính là chạy đến thôn trang phía bên cạnh để giải sầu, lại đụng phải tiểu yêu, bị bắt đi.
Càn Dương vừa mới cứu Chử Phi Dĩnh, liền nghe tin Dạ Dao Quang gặp chuyện không may, làm sao còn có thời gian rỗi đưa Chử Phi Dĩnh trở về, rừng núi hoang vắng lại không thể ném nàng ấy ở lại, liền đem nàng đi cùng tới Duyên Sinh quan, vừa vặn Dạ Dao Quang là nữ tử, vẫn nên có nữ tử
chiếu cố, Chử Phi Dĩnh cứ như vậy lưu lại.
“Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ mau ăn chút đồ đi.” Chử Phi Dĩnh đem tới gì đó đưa cho Dạ Dao Quang, nói là tẩm bổ cho thân thể Dạ Dao Quang, tất cả đều là phương thuốc do Mạch Khâm kê, dùng tới đều là linh vật, vừa mở chén thật sự là mùi hương làm Chử Phi Dĩnh không khỏi liếm đầu lưỡi.
Càn Dương càng là lỗ mãng thẳng nuốt nước miếng: “Thật thơm a...”
“Đương nhiên rồi, đây là thuốc Mạch đại ca tự mình phối, khẳng định thơm.” Chử Phi Dĩnh hất mặt lên, một bộ dáng coi thường.
Mạch đại ca? Càn Dương ánh mắt trợn trừng: “Ngươi khi nào cùng Mạch sư bá xưng hô như vậy?”
“Nực cười, ta xưng hô thế nào cần xin phép ngươi sao? Ngươi là ai chứ.” Chử Phi Dĩnh liếc mắt nhìn hắn.
“Ta...” Càn Dương bị bổ lại, nói không nên lời, nhưng hắn chính là mất hứng vì ánh mắt trừng lớn kia của Chử Phi Dĩnh.
Chử Phi Dĩnh coi như nhìn không thấy, khuôn mặt lại tươi cười: “Mạch đại ca cũng thật tốt, ta hỏi hắn cái gì hắn đều sẽ nói với ta, còn dạy ta các loại thuốc, ta mới cảm thấy hóa ra học y tuyệt không khó...”
“Nữ nhân thật thiện cận.” Càn Dương quăng ra câu nói này sau đó thở phì phì rời khỏi.
Nhìn hắn biến mất không thấy, Chử Phi Dĩnh không khỏi cười ra tiếng.
Uống xong canh thuốc, Dạ Dao Quang lắc đầu nói: “Đừng đùa quá người nóng tính.”
“Ta biết đúng mực, Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm đi.” Chử Phi Dĩnh cười hì hì nói, “Đúng rồi, hôm nay ta còn thu được một tin tức tốt.”
“Về A Trạm?” Dạ Dao Quang lập tức ra tiếng hỏi.
Sau khi Dạ Dao Quang được đưa trở lại, Mạch Khâm xác định nàng đã không còn nguy hiểm, ngày thứ hai liền đưa Ôn Đình Trạm từ chỗ Trường Diên sư huynh đưa đến Lưu Cầu. Hắn thân là triều thần, còn có chức trách sở tại. Sự tình Lưu Cầu sớm cũng đã giải quyết, chỉ thiếu một chút là Hòa Thị Bích đang ở trong tay Ôn Đình Trạm.
Đại quân khải hoàn hồi triều, Ôn Đình Trạm nhường những người khác đi trước, hắn tới Duyên Sinh quan bên cạnh Dạ Dao Quang một thời gian, ngày hôm trước vừa mới rời khỏi, đuổi theo hộp hợp với đại quân chờ chưa vào thành. Mà nàng hôm qua mới tỉnh, hôm nay đã có thể đi ra phơi nắng.
“Đúng vậy, Dao tỷ tỷ, bệ hạ muốn phong Ôn đại nhân thành hầu tước, từ lúc bọn họ hồi triều cũng đã định ra thánh chỉ phong thưởng.” Làm đế sư của bệ hạ, loại chuyện này bệ hạ khẳng định đã cùng Chử đế sư thương nghị, cho nên Chử đế sư sớm đã biết, sự tình chắc như đinh đóng cột, phụ thân của Chử Phi Dĩnh cũng không có giấu diếm Chử Phi Dĩnh, không ngại nhắc tới trước mặt nàng.
Hẳn là vì chuyện này, sau đó dặn dò nàng hảo hảo chiếu cố Dạ Dao Quang.
“Bệ hạ không thể cho chàng chức quan lớn.” Dạ Dao Quang tỏ vẻ đã hiểu.
Tốc độ thăng quan của Ôn Đình Trạm quá nhanh, bệ hạ không muốn dục tốc bất đạt, bệ hạ hi vọng Ôn Đình Trạm có thể có đủ thời gian, quen thuộc với từng loại quan chức cũng là một việc cần có quy trình. Ngày sau thân ở địa vị cao mới có thể đủ một mắt thấy toàn bộ trò xiếc của mọi người (rose: ý chỉ mưu mô đó).
Nhưng lần này sự tình Lưu Cầu, Ôn Đình Trạm lập xuống công lớn rất lớn không thể gạt bỏ, cho nên chỉ có thể phong tước, qua tòng tử tước tới bá tước rồi hầu tước. Hắn hẳn là không cần dựa vào tước vị kế thừa lần lượt, Đại Nguyên sử thượng trẻ tuổi nhất cũng đã dựa vào bản lãnh của chính mình mà nhận phong tước, hắn năm nay cũng mới chưa tròn hai mươi mốt.
Ngay cả Trọng Nghiêu Phàm cũng là hai mươi tư mới phong tước.
“Đúng vậy, nhưng chức quan này trọng yếu nào mà không cần kế thừa tam đại tước? Nhất là bản triều!” Chử Phi Dĩnh thấy vui mừng thay cho Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, “Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ nên mau mau khỏe lại, hiện tại ở Đế Đô biết bao người đang nhìn chằm chằm Ôn đại nhân, cũng càng ngày càng lớn mật.”
“Không có người nào, có thể cưới đi chàng từ trong tay ta, cần gì sợ một ánh mắt.” Giọng nói của Dạ Dao Quang có lẽ bởi vì còn có chút suy yếu nên rất nhẹ, nhưng sự tự tin của nàng lại rất lớn như vậy.
“Vì sao...” Chử Phi Dĩnh bị sự tin tưởng của Dạ Dao Quang làm sợ ngây người, lăng lăng hỏi.
“Bởi vì các nàng ấy đều không phải là ta, ở trong mắt cùng trong lòng Dạ Dao Quang, thế gian này không có người quan trọng hơn Ôn Đình Trạm tồn tại.” Dạ Dao Quang luôn hướng về phía hắn, nguyên tắc sống, thậm chí là linh hồn đều có thể vì hắn mà vứt bỏ, “Ở trong mắt và trong lòng Ôn Đình Trạm, cũng thế.” ;