“A... Đế!”
Ở Thuần vương phủ xa xa, Tiêu Sĩ Duệ đánh một cái hắt xì, hắn dùng khăn tay hạ nhân đưa tới xoa xoa mũi, buồn bực nói: “Tuy rằng tiết xuân se lạnh, nhưng hôm nay đã là cuối xuân, ta cũng không cảm thấy hàn ý, không hiểu tự nhiên lại hắt xì.”
Dụ Thanh Tập đứng một bên bụng đã hơi nhô ra, nàng đã có thai năm tháng, đưa cho hắn một chén trà nóng: “Có lẽ có người nhớ thương vương gia a, thiếp thân nghe nói, vị Thượng cô nương kia là nữ nhân tuyệt sắc, trí tuệ lại được Minh Duệ hầu thừa nhận, vương gia đây có lẽ là được mỹ nhân thương nhớ.”
“Lời này của nàng có chút không có đạo lý rồi đó.” Dụ Thanh Tập hiện đang mang thai, Tiêu Sĩ Duệ cũng không muốn cùng nàng so đo, lo lắng nàng miên man suy nghĩ, miễn cưỡng trấn an hai câu, “Đây là hôn sự hoàng gia gia ban cho, bổn vương cũng không thể kháng chỉ không nghe. Bổn vương cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua người kia, xấu hay đẹp thì bổn vương đều cưới vào trong phủ. Nàng ấy tuy rằng thân phận đặc thù, là quận chúa Lưu Cầu, nhưng cũng vẫn là trắc phi, với thân phận của nàng ấy như vậy, đối với nàng mà nói không có sự uy hiếp. Nếu như Doãn Hòa nói nàng ấy là người thông minh, tất nhiên sẽ không có suy nghĩ không an phận, đối với ngươi cũng chỉ có kính.”
“Vương gia đã đem lời này nói ra trước, thiếp thân cũng không ngại nói thẳng. Nàng ấy nếu an phận thủ thường, thiếp thân tự nhiên sẽ không bạc đãi nàng, nhưng nếu nàng ấy bằng mặt không bằng lòng, thiếp thân cũng sẽ không chùn tay.” Dụ Thanh Tập mảy may không nhường nhìn Tiêu Sĩ Duệ.
“Nội trạch phủ đệ này đều là ngươi làm chủ, chỉ cần không làm xấu mặt ta, tùy ngươi xử trí.” Tiêu Sĩ Duệ không tiếp tục tranh luận mà gật đầu, “Bất quá, ngươi nói có mỹ nhân nhắc tới bổn vương, lời này tất nhiên không sai.”
Sắc mặt Dụ Thanh Tập khẽ biến, nàng có thể đối với Tiêu Sĩ Duệ không có tâm cùng tình, hai người bọn họ không nói chuyện tình yêu nam nữ, nhưng nàng không thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân khác có được tâm ý của Tiêu Sĩ Duệ, bằng không chính là nguy cơ của nàng bắt đầu, vì thế nàng thăm dò hỏi: “Đại danh đỉnh đỉnh của Thượng cô nương cũng không làm vương gia bận tâm, không biết là ai làm vương gia suy nghĩ như vậy?”
Ánh mắt Tiêu Sĩ Duệ hơi ngưng lại, hắn cười như không cười nhìn Dụ Thanh Tập: “Vương phi yên tâm, bổn vương đã đáp ứng ngươi thì sẽ không nuốt lời, điều bổn vương vừa nói cũng không phải như ngươi đang nghĩ. Hôm nay lúc Doãn Hòa với ta về từ trong cung, hắn vội vội vàng vàng, lại không về hầu phủ mà nhắm thẳng tới Nam viên.”
Dụ Thanh Tập ánh mắt thốt nhiên sáng ngời: “Ý của Vương gia là Chước Hoa tỷ tỷ đã trở lại?”
Ngay từ ban đầu Dụ Thanh Tập đã theo Tiêu Sĩ Duệ gọi Dạ Dao Quang là Dao tỷ tỷ. Sau khi bọn họ thẳng thắn thành khẩn với nhau, Dụ Thanh Tập không theo hắn gọi Dao tỷ tỷ nữa mà dùng cố tự giống Trác Mẫn Nghiên, bọn họ cùng nhau gọi Chước Hoa tỷ tỷ, đây là một loại thái độ, cho thấy nàng cùng Dạ Dao Quang có sự thân thiết, không liên quan tới Tiêu Sĩ Duệ.
“Còn có năm ngày nữa chính là đại hôn của Dao tỷ tỷ cùng Doãn Hòa. Dao tỷ tỷ mà không trở lại, Doãn Hòa thật sự sẽ khóc đó.” Nghĩ đến Ôn Đình Trạm xưa nay thong dong lạnh nhạt, mấy ngày nay giống kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng không thôi, Tiêu Sĩ Duệ có chút ngạc nhiên, hắn chưa từng nhìn thấy Ôn Đình Trạm như vậy.
Như vậy Ôn Đình Trạm mới giống một người bình thường.
“Đại hôn của Chước Hoa tỷ tỷ, ta cũng phải đi.” Dụ Thanh Tập trực tiếp thông báo Tiêu Sĩ Duệ, không có ngữ khí thương lượng.
“Thân thể ngươi hiện tại không tiện, bất quá đây cũng là đại sự cả đời của Dao tỷ tỷ, chúng ta tất nhiên phải đi, đợi đến hôm đó, ta tới đón ngươi.” Tiêu Sĩ Duệ suy nghĩ nửa ngày mới nói.
Dụ Thanh Tập là chính phi của hắn, bao nhiêu người không muốn hắn có con đích xuất nối dòng, đến lúc đó người nhiều tạp nham, hơn nữa lại là đại hôn của Ôn Đình Trạm, chỉ sợ hiện tại người muốn chặt đứt quan hệ giữa hắn cùng Ôn Đình Trạm cũng không ít. Dụ Thanh Tập đi lại có chút mạo hiểm, hắn trước tiên phải đi thông báo trước cho Ôn Đình Trạm.
Tiêu Sĩ Duệ bên này không khí hòa hoãn, mà Dạ
Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm bên kia đã có chút ngưng trọng.
Bởi vì Dạ Dao Quang cuối cùng hỏi một câu mà Ôn Đình Trạm cả đời đều không muốn trả lời, vấn đề cũng không biết nên trả lời như thế nào.
“A Trạm, ở Ngọc Hoàng điện, chàng vì sao nhập ma?”
Thanh âm của nàng nhẹ như vậy, không hề báo hiệu trước mà đập vào ngực hắn, làm hắn cảm nặng nề trước nay chưa từng có.
Hắn trầm mặc yên lặng.
Dạ Dao Quang cũng không thúc giục, bọn họ ngồi ở dưới sân hoa, nàng ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, đôi mắt hoa đào liễm diễm giống như không có bất luận cảm xúc gì, giống như một hồ nước tĩnh lặng nhìn hắn.
Hắn biết, cho dù có nói cái gì, nàng đều sẽ lựa chọn tin tưởng hắn.
Hắn cũng như vậy, có trăm ngàn lý do hắn không muốn cho nàng biết.
Có thể đã trải qua nhiều lần sinh tử, nghĩ đến nàng vì hắn mà liều lĩnh, hắn không bao giờ nghĩ sẽ lừa gạt nàng.
Chậm rãi vươn tay, nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại, ánh mắt của hắn sâu thẳm mà thẳng thắn thành khẩn, thẳng tắp cùng nàng bốn mắt nhìn nhau: “Dao Dao, xin lỗi, ta có một chuyện đã nói dối nàng...”
Rất nhiều chuyện, không muốn mở miệng trước, cũng không biết nên mở miệng như thế nào, luôn là khuyết thiếu một điểm dũng khí, nhưng một khi thoát ra nói câu đầu tiên, những câu sau sẽ không gian nan như vậy, Ôn Đình Trạm đem sự tình lúc trước đi tìm hoa Sinh mệnh mọi chuyện nói hết cho nàng, bao gồm hắn ở Âm Dương cốc gặp được Ma quân.
Nhưng vẫn như cũ có hai điểm không nói tới, thứ nhất chính người bố trí tam quan gây khó dễ là Vân phu nhân, Vân phu nhân đã chết, người còn sống muốn tiếp tục sống sót, hắn không hy vọng Dạ Dao Quang bởi vì chuyện này mà trong tâm có khác mắc với Vân Phi Ly, ảnh hưởng tới tình cảm giữa nàng cùng Qua Vô Âm. Hắn có thể nhìn ra, Qua Vô Âm là tỷ muội tốt nhất của Dạ Dao Quang, không người nào có thể so được.
Thứ hai, chính là hắn bị Âm Dương cốc làm tổn thương, sau đó tìm Mạch Khâm lóc thịt đổi da, hắn không biết nên nói chuyện này như thế nào cho Dạ Dao Quang nghe, hắn thật sự cực kỳ sợ nước mắt nàng, nhất là bởi vì nước mắt hắn.
Đáng tiếc, điểm thứ hai đến cùng cũng không thể giấu diếm, tay Dạ Dao Quang run run, rút khỏi bàn tay hắn đang nắm, hai tay vuốt ve trên mặt hắn: “A Trạm, âm chí dương khí, chàng chỉ có thể dựa vào Dương châu mà chống đỡ, nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ cho thần hồn của chàng, chàng dùng cái gì để bảo hộ thân thể không bị tổn hại?”
Thân thể Ôn Đình Trạm cứng đờ, tay hắn trùm lên hai bàn tay của Dạ Dao Quang đang dán trên gò má hắn, mi phong hơi nhăn dựng lên, cánh môi giật giật nhẹ, giống như không tự chủ được mà động, hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào.
Dạ Dao Quang trong mắt đã có thủy quang, chính nàng cũng không biết giọng nàng vì sao đã trở nên nghẹn ngào nói: “A Trạm, muội là người tu luyện, ta cho dù có Dương châu, cũng phải dùng đến cả Âm châu, A Trạm, muội rõ ràng hơn ai hết tổn thương mà âm chí dương lực gây ra với phàm nhân...”
“Dao Dao, nàng đừng khóc...” Nhìn nước mắt Dạ Dao Quang không tự chủ được rơi xuống, Ôn Đình Trạm cảm thấy những giọt nước mắt kia thật sự giống như những giọt dầu nóng bỏng nhỏ lên trên ngực hắn, vừa đau lại vừa nóng.
“Muội không khóc a, A Trạm, muội đâu có khóc?” Lời nói Dạ Dao Quang vừa mới hạ xuống, một giọt nước mắt lại rơi trên tay nàng. Nàng cúi đầu lăng lăng nhìn, sau đó thân thủ sờ lên mặt, đụng thấy một giọt nước đang lăn xuống, không khỏi giật giật khóe miệng, “Kỳ quái, muội rõ ràng không khó chịu, vì sao nước mắt lại tự rơi xuống?”